Vừa cầm tiền bước ra khỏi phòng khám tâm lý, tôi đã đụng phải Tôn Tử, bên cạnh là người đàn ông dáng người vạm vỡ, đôi môi cậu ấy đã bắt đầu tím tái, nhưng lại đang tự mình ôm một chiếc hộp gỗ dài.
Cái hộp đó tôi nhìn rất quen, luôn cảm thấy đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, còn không thèm ngước mắt lên, chỉ là khi vừa nhấc chân lên thì cậu ấy liền loạng choạng, cả người ngã về phía trước.
Chiếc hộp trong tay rơi xuống, lăn một vòng rồi nằm yên trên đất. “Cạch” một tiếng, nắp hộp mở ra.
Tôi nhìn xuống rồi ngây người, bởi vì tôi biết người phụ nữ mặc đồ hý kịch trong bức tranh này. Là Thanh Thanh? Không sai, mặc dù được vẽ lớp trang điểm rất đậm, nhưng tôi vừa nhìn đã có thể nhận ra được.
Tôi cúi người nhặt bức tranh lên, Tôn Tử lại lảo đảo chạy đến giật lấy bức tranh từ trong tay tôi.
“Làm gì thế?” Tôn Tử tức giận hét lớn.
Khuôn mặt khô héo đó khiến người ta không đành lòng tranh cãi với cậu ấy, chỉ là bức tranh này, tôi đoán chắc cũng là do cậu ấy lấy từ Minh trạch đi nhỉ?
“Trả bức tranh lại cho tôi.” Tôi nắm chặt phần cuối của bức tranh, trừng mắt nhìn Tôn Tử: “Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu, rất có thể là do nh.u.n.g t.h.ủ này cũng nên.”
Tôn Tử nháy mắt với người đàn ông to cao bên cạnh, người đó lập tức nhấc bổng tôi lên. Cánh tay lực lưỡng đó nhấc tôi lên dễ dàng như nhấc miếng đậu phụ vậy.
Tôi đá chân, Tôn Tử nhanh chóng giật lại bức tranh, biểu cảm hung dữ.
Với tôi mà nói, cậu ấy dường như đã tẩu hỏa nhập ma rồi, dường như ngoài ngoại hình ra thì cậu ấy đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Hạ Đông Hải dùng sức đá vào người đàn ông vạm vỡ, hét lớn: “Đồ đã lấy lại được rồi còn không bỏ tay ra? Cẩn thận không tôi báo cảnh sát đấy.”
Vệ sĩ đó bỏ tôi ra, quay lại đỡ “ông chủ” của anh ta.
Đôi chân của Tôn Tử rất bé, ống quần bộ vest trông như trống rỗng bên trong, giống như một bộ xương được khiêng lên tầng vậy.
“Không được, tôi nhất định phải lấy lại bức tranh đó.” Tôi vội vã đi lên cầu thang, Hạ Đông Hải đi theo dặn tôi không được bốc đồng.
Nói thứ đó là cổ vật nhà tôi, nhưng tôi có bằng chứng gì đâu? Vậy nên, tôi chỉ có thể âm thầm đứng đợi bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ Quan.
Tôi không biết tại sao Tôn Tử lại cầm bức tranh này đến tìm bác sĩ, thế nhưng, tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một bí mật gì đó mà người khác không thể biết.
“Cái này à? Nếu như cậu cần tiền gấp, tôi tất nhiên sẽ trả cái giá thấp hơn. Nhưng nếu cậu bằng lòng để nó ở cạnh tôi một thời gian, tôi có thể tìm cho cậu một chủ mua tốt hơn.” Bác sĩ Quan hình như còn đang vừa nói vừa cười.
Chuyện gì vậy? Lẽ nào bác sĩ Quan cũng đang giúp Tôn Tử bán chỗ đồ cổ đó đi sao?
Giọng của Tôn Tử rất yếu ớt, yếu đến mức tôi gần như không nghe thấy được gì, nhưng khi cậu ấy bước ra ngoài thì hai tay lại trống không, bức tranh đó chắc để lại chỗ bác sĩ Quan rồi. Tôi phải nghĩ cách làm rõ chuyện này mới được. Tôi cau mày, thẫn thờ đứng chỗ tán cây của phòng khám tâm lý.
“Hay là tối nay chúng ta đến đó một chuyến, cậu thấy thế nào?” Hạ Đông Hải nói ra ý kiến, tôi thấy tiểu tử này khéo đã sớm muốn làm như vậy từ lâu rồi.
Ngay từ ngày đầu tiên đến phòng khám này làm việc, Hạ Đông Hải đã nói ở đây có mùi tử thi rất lạ, bây giờ muốn nhân cơ hội này điều tra kỹ càng xem vấn đề rốt cuộc ở đâu. Có điều, trước tiên vẫn phải lấp đầy bụng đã rồi làm gì thì làm.
Hai chúng tôi đi bộ khoảng năm sáu trăm mét mới thấy một quán mì. Tất nhiên rồi, Hạ Đông Hải ăn mì, còn tôi chỉ gọi một cốc nước lạnh, hai chúng tôi đã quyết định ngồi đợi ở đây cho đến tối.
Không lâu sau thì mì của Hạ Đông Hải được bưng lên, mùi thơm ngào ngạt, bên trong còn có thịt bò và hành lá.
Tôi nuốt nước miếng, nói với bà cụ trong tiệm mì: “Bà ơi, có thể chiên cho cháu một miếng bít tết vừa tái được không?”
"À? Được, được." Bà cụ vừa nói vừa đi vào bếp chuẩn bị cho tôi.
Hạ Đông Hải húp hai ba ngụm là hết sạch bát mì, canh cũng không sót lại giọt nào, vừa uống vừa ợ hơi, trông rất buồn cười.
Bà cụ đặt miếng bít tết của tôi xuống và nhìn hai chúng tôi: “Các cháu sống ở đây à?”
“Dạ không, chúng cháu làm việc ở đây.” Tôi giải thích.
Bà lão cẩn thận nhìn tôi và Hạ Đông Hải: “Tôi khuyên các cháu, đừng nên ở lại đây quá lâu, nơi này không yên ổn đâu.”
“Dạ?” Tôi ngây người, bất giác nhìn bà lão một lúc.
Bà ấy ăn mặc rất dân dã, một chiếc áo hoa trắng nền đen, chiếc quần dài màu nâu xám đen, mái tóc thưa, khuôn mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Nhưng đôi mắt kia rất nhanh nhẹn, một hàng răng khểnh có vẻ không hợp với vẻ ngoài của bà lắm.
“Không yên ổn đến vậy sao? Lẽ nào là bị quỷ náo?” Hạ Đông Hải cố ý làm ra vẻ ngốc nghếch không sợ trời không sợ đất.
Bà lão nhìn Hạ Đông Hải một lúc, nhưng rất nhanh lại nhìn đi chỗ khác: “Nói tóm lại, hai cháu ủng hộ việc làm ăn của tôi, tôi nhắc nhở các cháu. Chỗ này bị quỷ náo, nhà ở đây không bán được, chỉ có thể xây biệt thự hay làm công xưởng thôi.”
“Nếu đã không yên ổn như vậy, vậy tại sao bà vẫn mở quán ở đây? Mở quán ở đây có thể làm ăn được sao?” Trong quán rất vắng vẻ, chỉ có hai người khách là tôi và Hạ Đông Hải.
Thế nhưng lại bày rất nhiều ghế, tôi nghĩ có thể chứa tới 20 người một lúc.
Bà lão cười nói: “Quán của tôi mở ra không phải để phục vụ cho người, các cháu ăn xong thì đi nhanh đi.”
Tôi và Hạ Đông Hải sững sờ, vốn dĩ ăn xong còn muốn ở lại quán của bà nghỉ ngơi, nhưng bà lão lại nói lát nữa lẽ có rất nhiều khách đến, bảo chúng tôi rời đi.
Người ta đã mở miệng đuổi đi rồi, chúng tôi cũng không thể mặt dày mà ngồi lại được.
Bước ra khỏi quán mì, tôi và Hạ Đông Hải lại quay về phòng khám ngồi xổm ở đấy, chỉ chờ trời tối thật nhanh.