"Đù, mơ thấy một người thì có gì mà ngạc nhiên, nhớ người ta đến điên rồi hả?" Tôi lắc đầu rồi định nằm xuống ngủ tiếp, không quan tâm đến Hạ Đông Hải nữa.
Nhưng Hạ Đông Hải vẫn tóm lấy cánh tay tôi, nói là không hề đơn giản vậy đâu, cậu ta mơ thấy Lâm Giai Tuệ đang khóc, mỗi tối đều khóc bên tai cậu ta, tiếng khóc đó sắp làm Hạ Đông Hải phát điên rồi.
"Hả?" Tôi nhíu mày, chẳng lẽ Hạ Đông Hải đang nghi ngờ Lâm Giai Tuệ đã c.h.ế.t sao?
"Minh Dương, ngày mai cậu với tôi đến phòng khám xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi, tôi cứ cảm thấy chỗ đó hơi âm u." Hạ Đông Hải tóm lấy cổ tay tôi.
Nếu tôi không đồng ý thì tối nay đừng hòng ngủ được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Đông Hải đã lay tôi dậy, nói rằng phải đến phòng khám tâm lý, tôi chỉ có thể rửa mặt qua loa rồi ra ngoài với cậu ta.
Hạ Đông Hải hiếm khi im lặng như thế này, dọc đường không nói lời nào với tôi.
Đến phòng khám tâm lý, tôi phát hiện ra quầy lễ tân dưới lầu đã có một cô gái lạ mặt đứng đó, nhưng không thể không nói rằng cô ấy đẹp hơn Lâm Giai Tuệ, dáng vẻ cũng lả lướt thích thú.
Thấy chúng tôi đến thì mỉm cười, lộ ra hai chiếc má lúm mờ nhạt, trông vô cùng đáng yêu.
"Anh Đông Hải, đây là..." Cô gái này chẳng những xinh xắn mà miệng cũng rất ngọt, vừa mở miệng đã gọi anh Đông Hải, so với Lâm Giai Tuệ cao cao tại thượng trước đây thì tốt hơn nhiều.
"À, cậu ấy cũng làm việc part-time ở đây giống anh." Hạ Đông Hải nói xong thì kéo tôi lên tầng 2 lấy dụng cụ vệ sinh.
"Thấy chưa?" Hạ Đông Hải mở miệng hỏi.
"Cũng đẹp đấy." Tôi thành thật trả lời.
"Hôm nay nhóc con nhà cậu đến đây để làm gì hả? Tôi đang hỏi chỗ này có thứ không sạch sẽ phải không." Hạ Đông Hải trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn xung quanh, chỗ này đủ ánh nắng, hơn nữa trên hành lang đều có cửa kính rất sáng, tôi nghĩ cho dù có ma quỷ thì cũng không nên xuất hiện vào lúc này chứ nhỉ?
Thấy tôi lắc đầu, Hạ Đông Hải bèn nhíu mày rồi nói: "Lạ thật, có chuyện gì vậy? Vì sao gần đây tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm."
"Cậu nghe xem." Mũi của Hạ Đông Hải thính như thế, tôi nghĩ chắc cậu ta ngửi thấy là biết được ngay rồi.
Hạ Đông Hải nhíu mày: "Lần này tôi cũng không chắc chắn lắm, hình như có, nhưng hình như lại không."
"Ế?" Cậu ta không chắc chắn thì hi vọng quái gì vào tôi đây. "Sao hai người các anh đến đây sớm thế?" Quan Nguyệt đi từ trên lầu xuống, tóc vẫn buộc cao như trước, hôm nay cô ta mặc đồ nghề màu xám, thoạt nhìn rất từng trải và có kinh nghiệm.
"A, đúng rồi, bác sĩ Quan, cô ở tầng trên à?" Tôi cười gượng rồi hỏi.
Quan Nguyệt ôm lấy mái tóc rồi cười nhạt: "Đúng thế, tôi và chồng ở tầng trên."
"Chồng?" Lần đầu tiên tôi biết chồng Quan Nguyệt cũng ở đây.
Hạ Đông Hải lại càng ngỡ ngàng hơn, có lẽ cậu ta cũng chưa bao giờ gặp chồng của Quan Nguyệt.
"Em yêu, lấy cho anh một ly cafe lên đây nhé." Trên tầng vọng xuống giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Xem ra chồng cô ta thật sự ở trên tầng, Quan Nguyệt lên tiếng trả lời đồng ý, sau đó nói hi vọng chúng tôi có thể nhỏ tiếng một chút, chồng cô ta là một nhà văn, bình thường viết bản thảo trên lầu nên cần sự im lặng.
Tôi và Hạ Đông Hải gật như giã tỏi, Quan Nguyệt vào phòng trà nước pha một ly cafe đậm đặc rồi bê lên tầng.
"Được rồi, đừng đa nghi nữa, có lẽ gần đây cậu mệt quá chăng?" Tôi nghĩ đến buổi tối hôm đó, Hạ Đông Hải bị quỷ vật đ.â.m xuyên qua vai, sau đó mắt đỏ ửng lên.
Hạ Đông Hải xoa xoa huyệt thái dương, thản nhiên nói một câu "chắc vậy".
Hai chúng tôi không đề cập đến chuyện này nữa mà bắt đầu nghiêm túc dọn dẹp vệ sinh, dù sao người ta cũng trả lương cao, cho nên nhất định phải hết sức tận tâm.
Hai tiếng đồng hồ thoáng chốc đã trôi qua, hôm nay bệnh nhân của bác sĩ Quan khá đông, lúc nào cũng có người ra ra vào vào phòng làm việc của cô ta.
Hạ Đông Hải dựa vào hành lang chờ tôi vứt túi rác cuối cùng xuống tầng, tôi dọn dẹp xong thì hất tay với Hạ Đông Hải đang ngây ngốc: "Đi thôi."
Đúng vào khoảnh khắc ngẩng đầu lên vẫy tay, tôi phát hiện ra phía sau Hạ Đông Hải thấp thoáng có một gương mặt, đó là một gương mặt đã hoàn toàn thay đổi, ngũ quan đã biến dạng vặn vẹo, đầu tóc rối bời, một bàn tay còn khoác lên vai Hạ Đông Hải.
Tôi sợ đến mức thiếu chút nữa đã lảo đảo lăn xuống cầu thang, Hạ Đông Hải thấy vẻ mặt của tôi khác lạ thì lập tức xoay người lại.
"A!" Hạ Đông Hải sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó ngại ngùng nói: "Xin lỗi bác sĩ Quan, tôi không biết cô ở phía sau tôi, cho nên..."
"À, không sao, tôi làm anh sợ rồi, vốn dĩ là 3 ngày trả lương các anh một lần, Tiểu Huệ tạm thời từ chức, cho nên bây giờ tôi sẽ trả lương cho các anh." Quan Nguyệt cười cười rồi bảo chúng tôi vào trong lấy tiền lương.
Tôi xoa lại mắt mình, tôi nhìn nhầm à?
Quan Nguyệt rất hào phóng, cô ấy tính luôn tiền lương cả một tháng cho chúng tôi, nói chúng tôi làm việc rất tốt, nghiêm túc hơn mấy người trước.
Hạ Đông Hải vẫn còn ngây người ra, cậu ta không nghỉ nên được nhiều tiền hơn tôi, nhưng trên mặt lại không hề có nét tươi cười.