"Trời ơi, nhãi con nhà cậu ngủ được thật đấy hả? Cái ót thiếu một miếng thịt mà lại ngủ được một ngày một đêm!" Hạ Đông Hải trêu chọc, trên mặt lộ ra nụ cười hèn hạ.
Một tay tôi ấn vào cái ót, một tay chống lên thành sắt của giường bệnh để ngồi dậy.
Bạch Văn Văn căng thẳng nhìn tôi rồi hỏi tôi làm sao vậy, tôi miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói mình không sao, Bạch Văn Văn nhìn sắc mặt của tôi tái nhợt như trước thì lo lắng, đứng dậy nói quay về nấu canh cho tôi.
Tôi định từ chối, vì với tình hình bây giờ của tôi thì sơn hào hải vị gì cũng không ăn nổi, nhưng cô ấy đã ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Đông Hải nháy mắt với tôi, nhìn theo bóng dáng của Bạch Văn Văn rồi nói với tôi: "Cô ấy luôn ở đây trông nom cậu, xem ra cũng có ý với cậu rồi."
"Bớt cợt nhả đi cha nội, cô ấy là bạn gái của Tôn Tử, cho dù thế nào tôi cũng sẽ không động vào người phụ nữ của bạn bè đâu." Khi thốt ra câu này, không ngờ trong lòng tôi vẫn coi Tôn Tử là bạn bè, là anh em.
Hạ Đông Hải nhún vai rồi tỏ vẻ chán òm.
"Tít tít tít, tít tít tít."
Điện thoại của Hạ Đông Hải vang lên, cậu ta cúi đầu nhìn số người gọi một cái rồi cười như cảnh xuân phơi phới, tôi nghi hoặc nhìn cậu ta cầm điện thoại bước đến trước cửa sổ.
"Được, được đó, ừ, gặp nhau rồi nói sau nhé." Giọng nói của Hạ Đông Hải dịu dàng thấy má, trên mặt còn vương nụ cười ngọt ngào, phản ứng đầu tiên của tôi là Hạ Đông Hải có bạn gái rồi.
Nhưng tốc độ này có vẻ hơi nhanh nhỉ? Tôi hôn mê một ngày một đêm mà cậu ta đã tìm được bạn gái rồi?
Hạ Đông Hải tắt máy, xoay người lại thì thấy tôi đang nhìn cậu ta chằm chằm.
"Ha ha ha, sao lại nhìn tôi như thế?" Hạ Đông Hải vừa nói vừa ngồi ở vị trí xa tôi nhất.
Tôi cố ý nâng cao giọng lên, quát với Hạ Đông Hải: "Nói mau! Cậu nhìn trúng ai rồi hả?"
"Nghe cậu nói kìa, người thích tôi nhiều như vậy, tôi cũng phải cho người ta một câu trả lời chứ?" Hạ Đông Hải giơ điện thoại lên, tôi híp mắt nhìn một cái, hình nền điện thoại là một cô gái trông khá dị.
Góc chụp ảnh 45 độ, được chỉnh sửa rất nhiều, nhưng dáng người nóng bỏng kia khiến tôi lập tức liên tưởng đến Lâm Giai Tuệ ở phòng khám tâm lý. Nhưng chắc không phải đâu nhỉ, lúc đến đó, cô ta vẫn còn rất bài xích Hạ Đông Hải mà, sao lại nhanh như vậy đã...
"Học hỏi đi, nhanh và chuẩn, chỉ cần công phu đủ sâu, kiên trì và chăm chỉ thì dù khó khăn đến đâu cũng thành công, một người con gái nhỏ bé mà tôi không bắt được, thì sao có thể đối phó với những thứ yêu ma quỷ quái." Hạ Đông Hải lộ vẻ kiêu ngạo.
Tôi liếc cậu ta một cái, thầm nghĩ chắc chắn lại c.h.é.m gió rồi.
"Đúng rồi, không nói những chuyện xàm xí này nữa, hôm qua lúc đi làm, tôi đã ngửi thấy mùi x.á.c c.h.ế.t trong phòng khám tâm lý." Hạ Đông Hải nói với vẻ mặt nghiêm túc. Nói đến x.á.c c.h.ế.t, tôi bèn nhớ đến vấn đề ở cổng trường hôm qua, trong ký túc xá của Bạch Văn Văn có nhiều học sinh nữ như vậy, vì sao quỷ chỉ quấn lấy Bạch Văn Văn?
Hạ Đông Hải cười cười rồi nói, về vấn đề này, có thể bởi vì Bạch Văn Văn xinh xắn, nhưng đây không phải là chuyện quan trọng nhất, điều quan trọng hơn cả là bởi vì quỷ thích "âm", sẽ nhìn trúng người con gái sạch sẽ nhất, hay nói cách khác là xử nữ.
Chỉ có như vậy, tà khí của chúng mới mạnh hơn, con gái bây giờ, đừng nói là người học đại học, rất nhiều người đã hiến thân từ lúc còn học cấp 3, thậm chí là cấp 2, cho nên mới không bị quỷ nhìn trúng.
Tôi nhíu mày nửa tin nửa ngờ nhìn Hạ Đông Hải, với dáng vẻ không đứng đắn của cậu ta, tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta nói thật hay giả nữa.
"Không tin à? Vậy thì thôi, tối nay tôi có hẹn rồi, không ngồi xàm xí với cậu được." Hạ Đông Hải đắc ý lắc lư cái đầu như ổ quạ, khoe khoang với tôi rằng sẽ đi làm một kiểu tóc khác.
Tôi lập tức nói một câu "cút" với cậu ta, Hạ Đông Hải thật sự cút luôn, vứt người bệnh như tôi ở lại phòng bệnh một mình.
Y tá đến kiểm tra vết thương cho tôi, khi thuốc khử trùng sát lên, suýt chút nữa tôi đã bật khóc, đau đến mức sống không bằng c.h.ế.t.
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ồn ào, tôi ấn chặt chiếc băng gạc vừa mới băng xong, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Văn Văn bị người ta túm tóc, đẩy vào phòng bệnh của tôi.
"A!" Bạch Văn Văn ngã rất mạnh xuống đất.
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy khuôn mặt như bộ xương khô của Tôn Tử, trong mắt cậu ấy loé lên ánh sáng yếu ớt.
Bên cạnh có một người vạm vỡ đang dìu cậu ấy, nhìn người đàn ông với một thân đen sạm, ăn mặc cực kỳ giống với bảo tiêu trong phim.
"Hoá ra các người đang gian díu thật à?" Tôn Tử vừa nói vừa ấn chặt n.g.ự.c mình.
Lúc này tôi mới biết, có người đã nói cho Tôn Tử biết chuyện tôi và Bạch Văn Văn ở tiệm trà sữa, truyền đến tai Tôn Tử chắc là cũng thêm mắm dặm muối nghe chướng tai rồi.
Nhưng vẻ mặt của Tôn Tử không lộ rõ vẻ tức giận cho lắm, chỉ thản nhiên liếc tôi một cái rồi nói: "Coi như chúng ta huề nhau, sau này tôi không nợ cậu nữa."
Nói xong, cậu ấy bắt đầu ho khan dữ dội.
Bạch Văn Văn tê liệt ngồi dưới đất, nước mắt tủi thân tuôn rơi xuống.
"Tôn Tử, tôi và Bạch Văn Văn không có gì hết, cô ấy bị quỷ quấn thân, tôi và Đông Hải đến giúp cô ấy mà thôi. Nếu cậu bằng lòng, chúng tôi cũng sẽ giúp cậu." Tôi chật vật đứng lên, nhìn Tôn Tử với vẻ mặt chân thành.
"Hừ, tôi không cần, tôi vẫn rất tốt!" Cơ thể Tôn Tử run rẩy, bỗng nhiên lấy tay ôm lấy miệng mình, vệ sĩ kia lập tức hiểu cậu ấy muốn làm gì, rút luôn chậu rửa mặt dưới giường tôi ra để cậu ấy bắt đầu nôn mửa.
"Oẹ oẹ oẹ!"