Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 219: Bị Quỷ Quấy Rầy (1)




“Bạch Văn Văn?” Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô ấy.
Bạch Văn Văn đứng dưới bóng cây, ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu lên mặt cô ấy. Nhìn thấy tôi, Bạch Văn Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo ánh lên vẻ lanh lợi.
Hạ Đông Hải hehe cười, thấp giọng nói với tôi: “Dựa theo trực giác của tôi thì cô gái xinh đẹp này có ý với cậu rồi.”
Tôi khẽ kéo góc áo Hạ Đông Hải. Cậu ấy cứ cười như vậy, người nào không biết chắc sẽ hiểu lầm giữa tôi và Bạch Văn Văn có quan hệ gì thật mất.
Bạch Văn Văn cũng đi về phía tôi, chiếc váy dài của cô ấy đung đưa, nhìn thấy Hạ Đông Hải bên cạnh thì xấu hổ cúi đầu như thể muốn nói chuyện riêng với tôi.
Hạ Đông Hải cũng thông minh, thấy biểu cảm của Bạch Văn Văn như vậy thì biết ý, vỗ vai tôi nói sẽ lên tầng chuẩn bị đồ ăn cho tôi.
Hạ Đông Hải đi rồi, tôi liền cười với Bạch Văn Văn: “Hôm nay cậu đến để….”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu, không biết cậu có thời gian không.” Bạch Văn Văn sợ tôi không đồng ý, lại nói thêm một câu: “Tôi chỉ xin cậu 10 phút thôi.”
Tôi gật đầu đồng ý, Bạch Văn Văn thở phào nhẹ nhõm, dẫn tôi đến quán trà sữa cạnh cổng trường.
Quán trà sữa này có những căn phòng riêng nhỏ được chuẩn bị riêng cho các cặp đôi sinh viên, vậy nên kinh doanh vẫn luôn rất phát đạt.
Tôi và Bạch Văn Văn vừa bước vào thì đã thấy rất nhiều bạn nữ cùng lớp. Mấy cậu ấy đều đã từng đến biệt thự của Tôn Tử, đều biết Bạch Văn Văn là bạn gái của “phú nhị đại” Tôn Chí Mậu.
Bọn họ nhìn thấy chúng tôi, lại nhìn ra phía sau nhưng lại không thấy Tôn Tử đâu, vậy nên lại ngồi thì thầm với nhau.
Bạch Văn Văn gọi hai cốc nước chanh rồi bảo tôi cùng vào phòng riêng ngồi để nói chuyện, không ai thèm quan tâm đến những lời của mấy cô gái kia.
Bên trong phòng riêng, ánh đèn mờ mờ, bầu không khí trở nên có chút gượng gùng, thế nhưng cùng bạn gái làm chuyện gì đó dưới ánh đèn như thế này thì quả thực là rất lãng mạn.
Bạch Văn Văn cúi đầu, dường như đang suy nghĩ về chuyện gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
“Hai ly nước chanh, mời dùng!” Phục vụ bưng nước chanh tới, Bạch Văn Văn liền cầm lên uống một ngụm lớn.
“Minh Dương, tôi có chuyện này…..không biết nên nói thế nào.” Bạch Văn Văn mím môi, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Cái gì nói thế nào cơ?” Tôi không hiểu.
Bạch Văn Văn che mặt, nước mắt trào ra từ các kẽ tay. “Cậu đừng khóc, có chuyện gì cậu cứ nói với tôi là được, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.” Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy con gái khóc.
Bạch Văn Văn bình tĩnh lại một chút mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng ngoài nước mắt ra thì cũng không có gì khác.
Thế này lại chỉ càng làm tôi lo hơn thôi. Tôi chỉ đành để Bạch Văn Văn bình tĩnh lại một lúc, Bạch Văn Văn cứ nghẹn ngào mãi, hơn hai mươi phút sau mới bình tĩnh hẳn được.
Cô ấy nói với tôi một chuyện mà tôi cảm thấy không thể tin được.
Câu chuyện xảy ra vào tuần trước, chính vào ngày sinh nhật Tôn Tử, hôm đó tôi cũng đến. Lúc đó tôi còn rủ Bạch Văn Văn đi về cùng mình, nhưng cô ấy lại chọn ở lại biệt thự.
Bạch Văn Văn đỏ mặt vì xấu hổ.
Buổi tiệc hôm đó mãi đến hơn 2 giờ sáng mới kết thúc, thấy mọi người rời đi cũng đã nhiều, Bạch Văn Văn cũng muốn quay về trường.
Thế nhưng Tôn Tử lại không cho cô ấy đi, nhất quyết bắt cô ấy phải qua đêm trong biệt thự. Bình thường khi con trai đưa ra yêu cầu như vậy, cho dù cô gái có ngốc đến thế nào đi nữa cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạch Văn Văn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn tôi: “ Minh Dương, tôi không phải là thứ con gái dễ dãi. Tôi và Chí Mậu mới yêu nhau có mấy ngày, sao có thể đồng ý ở lại được.”
“Ờ….” Tôi không biết nên nói gì, cô ấy cũng từng là nữ thần trong lòng tôi, nghe như vậy tôi cũng chỉ biết ngượng ngùng gật đầu, không bình luận gì, để Bạch Văn Văn nói tiếp.
Bạch Văn Văn nói, cô ấy từ chối Tôn Tử, nhưng Tôn Tử lại mượn men rượu nồng ôm cô ấy lên tầng. Cho dù có giãy giụa, la hét thế nào Tôn Tử cũng không chịu bỏ cô ấy xuống, đạp cửa phòng vứt cô ấy lên giường.
Tiếp đó là tiếp xúc thân mật với Bạch Văn Văn, Bạch Văn Văn mím môi, hai hàng nước mắt không ngừng lăn xuống. Nhưng nếu thực sự chỉ có như vậy thì tôi không biết phải nên giúp cái gì.
Chuyện nam nữ như vậy, một người ngoài cuộc như tôi cũng không tiện xen vào.
“Không phải đâu, người đó không phải là Chí Mậu, đó….đó là một ông già.” Bạch Văn Văn che mặt, bộ dạng trông như sắp sụp đổ.
Tôi có chút hoang mang, ông già? Tôn Tử là Tôn Tử, sao có thể biến thành ông già được?
“Minh Dương, có phải cậu không tin lời tôi nói không? Những gì tôi nói đều là thật, người đó đêm nào cũng đến tìm tôi, tôi sợ lắm. Mấy hôm nay tôi đến tìm Chí Mậu, nhưng cậu ấy lại nhất quyết không gặp tôi.” Bạch Văn Văn vừa nói vừa nắm tay tôi: “Minh Dương, tôi nghe người ta nói, kí túc xá của cậu từng bị quỷ náo, là cậu và Hạ Đông Hải đuổi nó đi đúng không?”
Nghe Bạch Văn Văn nói vậy, tôi cũng hiểu hết ý của cô ấy rồi. Cô ấy muốn nói, có một con quỷ mượn thân thể Tôn Tử để làm chuyện đó với cô ấy, hơn nữa còn không ngừng quấy rầy cô.
Thế nhưng…chuyện này có thật sao? Nghe có vẻ khó tin.
“Minh Dương, các cậu còn không giúp tôi thì tôi thật sự không biết tìm ai nữa. Tôi xin các cậu đấy, giúp tôi đi có được không?” Bạch Văn Văn nhìn tôi với vẻ mặt đáng thương.
Thế nhưng, người bắt quỷ cũng có phải là tôi đâu. Hạ Đông Hải không ra tay thì tôi cũng chẳng làm gì được.