Theo ý tôi, không có gì quan trọng hơn mạng sống, với trạng thái bây giờ của Tôn Tử, tôi sợ là cậu ấy không chống đỡ được quá lâu.
Tôn Tử cười nhạt, liếc tôi một cái: "Minh Dương, cậu đừng ngốc nữa, tôi thà sống một ngày phú quý giàu sang cũng không muốn sống một đời bình an tầm thường."
Tôn Tử chỉ vào chiếc xe thể thao mới ở dưới tầng của cậu ấy, nói với tôi: "Chiếc xe đó hơn 300 vạn, bây giờ thứ tôi có là tiền, những thứ cổ vật kia có thể giúp tôi không lo ăn uống cả một đời."
Giọng điệu của cậu ấy tỏ vẻ đắc ý, nhưng vẻ mặt lại rất cứng ngắc, tôi cảm thấy cậu ấy không hề vui vẻ.
"Thôi vậy, nói với cậu mãi cậu cũng chẳng hiểu, chúng ta là người của hai thế giới rồi." Tôn Tử nói xong bèn khó nhọc xoay người lại, vịn nhẹ vào vách tường rồi từ từ xuống lầu.
Trong lòng tôi lạnh run từng cơn, tiền thật sự quan trọng hơn tính mạng sao? Vì tiền mà cái gì cũng có thể trả giá à?
"Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc."
Hạ Đông Hải nhanh chóng chạy từ dưới lầu lên với vẻ mặt kích động, nói tôi rằng người ban nãy vừa xuống lầu là Tôn Tử đó, tôi gật đầu nói biết rồi.
Hạ Đông Hải khó có thể tin được, chép miệng nói: "Tôi thấy chắc là cậu ta mắc phải bệnh hiểm nghèo gì rồi."
"Phủi phui cái mồm cậu." Tôi đá một phát vào m.ô.n.g Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải lại lảo đảo bổ nhào vào cửa phòng đối diện.
"Két" một tiếng, cửa bị đẩy ra, một mùi thuốc nước nồng đậm bay từ trong phòng ra, Hạ Đông Hải và tôi bốn mắt nhìn nhau, đang muốn nhìn kỹ xem thế nào thì bị gọi lại.
"Hai anh đang làm gì thế?" Không biết từ lúc nào, Quan Nguyệt đã đứng ở lối ra vào hành lang, nghe giọng điệu có vẻ tức giận.
Tôi lập tức đỡ Hạ Đông Hải đứng lên, không đợi chúng tôi giải thích, Quan Nguyệt đã nhíu mày cảnh cáo: "Nếu thái độ làm việc của các anh vẫn thế này, tôi sẽ lập tức bảo Tiểu Tuệ tính tiền cho các anh."
"Ấy đừng, ấy, chúng tôi sẽ cố gắng mà." Hạ Đông Hải và tôi cùng đồng thanh.
Quan Nguyệt nghiêm mặt bước đến, lấy chìa khoá khoá cửa phòng lại, bảo hai chúng tôi lập tức xuống lầu, sau này không có chỉ thị của cô ta thì không được lên đây.
Chúng tôi "ờ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đi xuống, bởi vì thời gian đi làm mỗi ngày chi có hai tiếng, nên trước giờ cơm trưa thì chúng tôi có thể về nhà.
Hạ Đông Hải đứng ở thềm trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Giai Tuệ, cười hì hì rồi nói: "Cho tôi số điện thoại của cô đi."
"Không được." Lâm Giai Tuệ từ chối một cách lạnh nhạt.
"Ai da, đừng lạnh lùng thế chứ, chúng ta đều là đồng nghiệp, hay là QQ cũng được." Hạ Đông Hải không từ bỏ, tiếp tục sáp mặt lên.
Tôi đứng ở cửa chán quá trời quá đất, bất đắc dĩ lắc lư cái đầu, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe thể thao đối diện đường quốc lộ, đó là xe của Tôn Tử, kỳ lạ là đi từ trên lầu xuống cũng được một tiếng rồi, sao xe của Tôn Tử vẫn còn dừng ở đây? Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa rời khỏi đây sao? "Anh không thấy phiền phức à? Nếu anh mà còn thế này, tôi sẽ nói cho chị Nguyệt biết anh quấy rối tôi, xem xem chị ấy có sa thải anh hay không!" Lâm Giai Tuệ bực bội hét lên với Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải cười nhún vai lấy lòng rồi ngoan ngoãn đi về phía tôi với vẻ mặt như trái khổ qua.
"Cậu nhìn gì thế?" Hạ Đông Hải thấy ánh mắt tôi nhìn chăm chú sang phía đối diện bên kia đường thì cũng nhìn về phía đó với tôi.
"Ô kìa, đó không phải là xe của anh Tôn sao? Lúc nãy tôi thấy anh ấy lên xe đó rồi mà, lạ thật, lẽ nào xe có vấn đề à?" Hạ Đông Hải thì thầm. . Truyện Full
Tôi thầm nghĩ chẳng lẽ Tôn Tử xảy ra chuyện gì rồi sao? Cho nên bước nhanh về phía xe thể thao của Tôn Tử, vừa đến gần thì phát hiện cửa xe không khoá.
Hạ Đông Hải nhanh tay nhanh mắt kéo cửa xe ra, Tôn Tử nhắm mắt dựa vào ghế lái, hình như là ngất rồi.
"Tôn Tử? Tôn Tử? Cậu sao thế?" Tôi nhỏ giọng gọi.
Mí mắt Tôn Tử nhẹ run, cuối cùng cũng mở mắt ra, nhìn thấy chúng tôi đang nhìn cậu ấy thì cố gắng lắc đầu vài cái để bản thân duy trì sự tỉnh táo.
"Tôi không sao." Cậu ấy đáp lạnh nhạt rồi đóng cửa xe lại.
Một tay của tôi giữ chặt lấy mép cửa xe, trừng mắt nhìn Tôn Tử: "Cậu đã thế này rồi còn nói không sao? Đừng lái xe nữa, nếu không sẽ xảy ra tai nạn đó."
"Không cần cậu quan tâm." Tôn Tử hét vào mặt tôi, nhưng giọng nói rõ ràng rất yếu ớt.
Hạ Đông Hải nhìn Tôn Tử rồi cười hì hì, nói: "Ấy kìa, anh Tôn đừng giận, nhóc con này không biết nói chuyện, hay là thế này nhé, để tôi lái xe đưa anh về nhà, giá cả cũng rẻ thôi."
Hạ Đông Hải lợi dụng tất cả mọi dịp, nhân cơ hội này để kiếm tiền.
Còn Tôn Tử lại đồng ý, nhưng chiếc xe thể thao này có hai chỗ ngồi, cái mệnh khổ như tôi chắc chắn ngồi xe bus rồi.
Hạ Đông Hải bảo tôi chờ cậu ta trước cửa khu biệt thự, tôi định không đi, nhưng nghĩ lại Tôn Tử yếu như vậy, đúng lúc tôi có thể thừa dịp tìm lại đồ cổ.
Cho nên tôi ngồi xe bus đến cửa khu biệt thự, sau khoảng 5 phút thì Hạ Đông Hải mới khoan thai đến muộn, nhưng đây là xe thể thao, cậu ta có thể lái chậm hơn xe bus thì đúng là trâu bò rồi.
"Đây là lần đầu tôi lái xe thể thao, sao có thể lái ẩu được." Hạ Đông Hải đỡ Tôn Tử xuống xe, Tôn Tử nhắm hờ hai mắt, cả người mất sức tựa vào cơ thể nhỏ bé của Hạ Đông Hải.
Tôi ấn chuông cửa của biệt thự, ngay sau đó đã có người ra mở cửa cho chúng tôi.
"Ông chủ? A, các anh mau vào đi!" Người hầu vừa thấy Tôn Tử thì lập tức mời chúng tôi vào nhà.
Biệt thự vẫn có khí thế như lúc trước chúng tôi đến đây, nhưng người hầu nơi này hình như chỉ còn lại người dì lúc nãy ra mở cửa cho chúng tôi.