Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 211: Con Đường T.ử V.o.n.g (5)




Hạ Đông Hải nhíu mày lại, hai tay biến hoá động tác kỳ lạ, một chiếc dây thừng màu đỏ b.ắ.n ra từ tay áo của cậu ta, dây thừng đó cứ như có sinh mệnh mà trói chặt lấy Giang Lâm.
Còn bào thai quỷ trên mặt đất cũng nhân dịp này nhanh nhẹn bổ nhào về phía tôi, Hạ Đông Hải nhảy bật người lên, "bay" đến trước mặt tôi như thể cậu ta biết khinh công, vươn tay ra đá bào thai quỷ về lại mặt đất.
"Phù!"
Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vỗ vai Hạ Đông Hải rồi ca ngợi: "Tôi thật sự đã xem thường cậu rồi, còn tưởng cậu chỉ biết mấy cái vặt vãnh, không ngờ cậu lại lợi hại thế."
"Còn cần cậu nói à? Không phải tôi c.h.é.m gió đâu, những cái này chỉ để tôi luyện tay mà thôi." Hạ Đông Hải nhếch miệng cười đắc ý.
Nhưng tôi lại phát hiện ra Giang Lâm đang bị Hạ Đông Hải trói lại bỗng dưng biến mất rồi.
"Hạ... Hạ... Hạ Đông Hải, không thấy Giang Lâm đâu nữa." Tôi nơm nớp lo sợ chỉ vào phía sau Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải ngẩn người ra: "Không thể nào?"
Cậu ta quay đầu lại, trên hành lang trống rỗng, ngay cả bào thai quỷ cũng không biết đi đâu rồi, ngoài một vũng m.á.u loãng trên đất ra thì chỉ còn chiếc dây thừng màu đỏ dài ngoằng.
Hạ Đông Hải đi qua đó với vẻ mặt khó tin, ngồi xổm xuống nhặt dây thừng lên, trong miệng còn thì thào: "Sao lại thế? Sao cô ta có thể thoát ra được? Không thể nào?"
Trốn thoát rồi? Tôi cẩn thận quan sát bốn phía, khi ngẩng đầu lên thì thấy Giang Lâm đang treo người trên tường, hướng đầu xuống đất như con dơi, hơn nữa hình như trong tay đang cầm cái gì đó để gặm "kẹt kẹt kẹt kẹt".
"Tí tách tí tách!"
Hạ Đông Hải ngẩng đầu lên, hai giọt m.á.u rơi đúng xuống mặt Hạ Đông Hải.
Hạ Đông Hải sửng sốt, nhưng bước chân lại từ từ lùi về phía sau, chậm rãi dịch đến bên cạnh tôi.
Giang Lâm ăn rất say sưa, tạm thời không có phản ứng gì với chúng tôi, tôi nín thở nhìn cái thứ m.á.u thịt lẫn lộn trên tay Giang Lâm, đó không phải là chân của một đứa trẻ sao?
Chuyện quái gì thế này? Chẳng lẽ con mình mà cô ta cũng ăn sao, ghê tởm thật sự.
Miệng Giang Lâm cứ đóng lại mở, phát ra tiếng vang thanh thuý, tôi cảm thấy dạ dày mình đang cuồn cuộn muốn nôn ra.
Hạ Đông Hải lấy cánh tay huých huých tôi: "Lát nữa cậu phải giúp tôi đối phó với cô ta, oán niệm của cô ta quá sâu, tôi không chắc chắn lắm."
Ngay cả ánh mắt của Hạ Đông Hải cũng lộ vẻ hoảng sợ là tôi biết Giang Lâm khó đối phó thế nào, Giang Lâm ăn được khoảng 5 phút thì cuối cùng cũng lau miệng và ngừng lại, chuyển ánh mắt về phía tôi và Hạ Đông Hải. Ánh mắt hung ác bén nhọn khiến người ta nhìn một cái là trong lòng lạnh run lên.
"Cậu dụ cô ta đến hành lang, tôi nghĩ có lẽ cô ta bị người ta g.i.ế.t ở hành lang, sau đó vứt x.á.c đi. Nếu như vậy, vừa đến hành lang sẽ là lúc oán khí của cô ta nặng nhất và oán niệm sâu nhất, tôi sẽ thừa dịp cô ta đang phát điên để bắt cô ta lại." Hạ Đông Hải hướng dẫn tôi.
Tôi nhíu mày lại, tư duy logic này của Hạ Đông Hải hơi sai thì phải? Nếu muốn chế ngự thì cũng nên thừa dịp người ta yếu nhất mà ra tay chứ, sao lại có người muốn khiêu chiến độ khó quá cao thế được?
Thấy tôi cứ đứng yên một chỗ không động đậy, Hạ Đông Hải bèn vươn tay ra đẩy tôi về phía trước một cái thật mạnh, tôi lảo đảo xông ra ngoài, Giang Lâm vốn đang im lặng treo ngược, l.i.ế.m liếm vết má.u trên tay.
Kết quả tôi vừa cử động thì cô ta lập tức trợn đôi mắt ứ má.u đáng sợ nhìn về phía tôi, Hạ Đông Hải rõ ràng đang coi tôi là mồi nhử. Tay tôi đã không còn dây thừng đỏ, Giang Lâm gần như đuổi tôi sát nút.
"A a a!" Tôi hét lên một tiếng rồi nhanh chân chạy đến cửa thoát hiểm.
Nhưng xung quanh đen kịt, tôi vừa mới đẩy được cửa thoát hiểm ra thì vấp phải một miếng thịt, cả người ngã thẳng vào vũng má.u loãng.
Ngửi thấy mùi m.áu tươi, không hiểu sao tôi lại bắt đầu thấy hưng phấn, không biết từ khi nào, Giang Lâm đang đuổi theo phía sau tôi đã dán sát khuôn mặt vỡ nát của cô ta vào mặt tôi.
"Ha ha ha ha!" Giang Lâm cười lạnh gáy, trong kẽ hở của răng nanh còn vương rất nhiều tơ má.u màu đỏ.
"Tiếp theo đến lượt ngươi rồi nhỉ? Đàn ông các ngươi đều là loại khốn nạn, ta muốn các ngươi sống không bằng c.h.ế.t." Giang Lâm há cái miệng đỏ tươi ra, định cắn một phát vào vai tôi.
Não tôi đơ luôn, thầm nghĩ lần này xong đời rồi, lúc trước bị quái vật kia cắn, hại tôi có Quỷ Diện Ban trên người, bây giờ lại bị lệ quỷ này ăn tươi nuốt sống. Hạ Đông Hải à, cậu nhanh lên chút đi.
"A a a a a!"
Không ngờ rằng Giang Lâm hung hăng cắn tôi một phát, tôi lại không có cảm giác đau đớn nào, còn cô ta thì ngẩng đầu lên bắt đầu kêu điên cuồng, không thấy môi dưới của cô ta đâu, và chất lỏng màu đỏ đang chảy xiết không ngừng.
Tôi sửng sốt phát hiện ra Giang Lâm bất tử vừa đụng độ với Quỷ Diện Ban, Quỷ Diện Ban đã cắn vào môi cô ta, bây giờ nó đang nhai nuốt và phát ra âm thanh "kít kít kít".
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Quỷ Diện Ban ăn uống, trước kia nó toàn sống dựa vào chất dinh dưỡng trên cơ thể tôi, thật không ngờ nó cũng có thể ăn được.
Tôi kinh ngạc nhìn Giang Lâm, cô ta kêu chói tai rồi vươn tay ra muốn kéo lấy cổ tôi, tôi vội vàng cúi người tránh né, sau đó lồm cồm bò dậy đi theo cửa thoát hiểm xuống lầu.
Tiếng bước chân của Giang Lâm rất gần, trong bóng đêm, tôi cũng không biết mình đã tới tầng nào rồi, thấy cửa mở rộng thì đi thẳng ra ngoài và đóng chặt cửa thoát hiểm lại.
Nhưng tôi quên mất, con quỷ này là quỷ biết xuyên tường, lúc này tôi vừa mới thở phào một hơi, định đứng lên thì bên tai có một luồng khí lạnh thổi đến.
Mặc dù trong lòng đã nghĩ đến Giang Lâm nhưng vẫn không dám quay đầu lại nhìn cô ta, tôi chỉ nuốt nước miếng rồi từ từ bước thêm hai bước thử thăm dò, Giang Lâm bèn ôm lấy cổ tôi bằng đôi tay lạnh toát như băng.