Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 210: Con Đường T.ử V.o.n.g (4)




Tôi ngồi xổm xuống nhặt cây chổi trên mặt đất lên, sau khi hít một hơi thật sâu thì vươn tay ra mở cửa ở lối thoát hiểm.
Khoảnh khắc đẩy cửa ra, dạ dày của tôi vang lên tiếng "Ọc ọc ọc", một đống thịt nát ở ngay dưới chân tôi đã biến thành thứ nhìn không ra được đó là vị trí nào của cơ thể người.
Còn một người phụ nữ quay lưng về phía tôi đang ngồi xổm ở khúc rẽ của lối thoát hiểm, trong tay cầm một con d.a.o sắc bén, không ngừng lặp lại động tác vung d.a.o lên rồi hạ d.a.o xuống.
"Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch!"
Mỗi nhát hạ xuống là m.á.u đỏ tươi lại b.ắ.n ra, mà Dương Vĩ Phong nằm dưới người cô ta đã không động đậy được nữa.
"Giang, Giang, Giang Lâm." Cố gắng lắm tôi mới kêu được cái tên này lên.
Giang Lâm quay đầu lại, mặt cô ta đã bị chất lỏng màu đỏ bao phủ, tôi không biết được biểu cảm hiện tại của cô ta nữa.
"Cô..." Đầu lưỡi của tôi cứng ngắc, không nói nên lời.
Giang Lâm vặn cổ "rắc rắc", từ từ đứng lên, cầm chặt con d.a.o vẫn còn vết m.á.u trong tay rồi chậm rãi đi về phía tôi.
Tôi nhanh chóng lùi về phía sau nhưng cô ta lại từng bước ép sát.
"Vì sao? Cậu đã đạt được mục đích rồi mà? Sao vẫn muốn..." Tôi thấy Giang Lâm vươn tay ra lau vết m.á.u trên mặt mình, sau đó cười quỷ dị với tôi.
"Vì sao à? Vì cậu ta đánh đời, nếu không phải do cậu ta, sao tôi rơi vào tình trạng này?" Giang Lâm chìa tay ra nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi.
"Chít chít chít chít!"
Khi cánh tay từng thấm đầy m.á.u loãng vươn tới gần, Quỷ Diện Ban trên người tôi bắt đầu hưng phấn kêu lên.
Sắc mặt Giang Lâm thay đổi, híp mắt lại đánh giá tôi thật cẩn thận.
"Minh Dương, bắt lấy cô ta, mau!" Tiếng của Hạ Đông Hải thổi từ nơi nào đó qua đây, tôi không kịp suy nghĩ mà ôm chặt lấy Giang Lâm.
Giang Lâm dùng hết sức vặn vẹo cơ thể rồi gào thét chói tai, cơ thể cô ta phát ra âm thanh "Rắc rắc rắc" khiến tôi run rẩy.
Đưa ánh mắt về phía mặt Giang Lâm, lúc này tôi mới phát hiện ra đường cong đã được khâu lại trên mặt cô ta lại mở banh hết ra.
Phần thịt đỏ tươi lộ ra ngay trước mắt tôi, còn có từng mạch m.á.u tinh tế đang chậm rãi đập nhịp nhàng.
"Ăn ăn ăn!" Quỷ Diện Ban cực kỳ hưng phấn, tôi kiềm chế cảm giác thèm m.á.u này, hét lớn về phía Hạ Đông Hải - không biết đang trốn ở xó xỉnh nào: "Cậu nhanh cái chân lên đi, tôi sắp không giữ được nữa rồi."
"Ma quỷ gây nghiệp chướng, mời tiên linh xuất hiện, yêu ma quỷ quái không thể che giấu!" Hạ Đông Hải cầm chuông và bùa m.á.u trong tay rồi phi người đến, dán thẳng bùa m.á.u vào gáy Giang Lâm.
"Buông tay ra! Lùi về sau!" Hạ Đông Hải hét lớn với tôi, tôi lập tức buông tay ra, lùi lại đằng sau mấy bước mới dừng lại.
Hạ Đông Hải giơ chiếc chuông trong tay lên rồi ngồi sụp xuống, lẩm bẩm trong miệng, cơ thể của Giang Lâm bắt đầu co rút, cảm giác cứ như người máy được lên dây cót.
"A a a a a!" Hai chân Giang Lâm bỗng nhiên tách ra, tôi nhìn thấy một dòng m.á.u đen đỏ chảy từ trong người cô ta ra, chảy ào ào như thác chảy, số lượng này khiến người ta sợ kinh người.
Mùi thối rữa cũng ập đến, tôi nhìn chăm chú vào, trời má, không ngờ trong vũng m.á.u lại có khối thịt, khối thịt đó còn biết nhúc nhích nữa.
"Oe oe oe!"
"Nó" đang khóc sao? Đây là thứ ma quỷ gì vậy? Tóc gáy trên người tôi lập tức dựng hết lên, còn khối thịt kia đang nhào về phía Hạ Đông Hải.
"Hạ Đông Hải, cẩn thận!" Tôi hét lên nhắc nhở Hạ Đông Hải, cậu ta giơ tay lên đập khối thịt đến trước mặt tôi.
Tim tôi bỗng đập nhanh hơn, đây là một đứa trẻ vẫn chưa hoàn toàn thành hình, tay chân chưa đầy đủ, trên mặt cũng chỉ có miệng và mũi. Thoạt nhìn vừa quỷ dị vừa khủng bố, bộ ruột của nó còn đang kéo dài trên mặt đất.
"Hạ, Hạ, Đông Hải, tôi làm sao bây giờ?" Tôi muốn lùi về phía sau nhưng đã lùi hết cỡ rồi, mặc dù sau lưng còn có một cửa sổ nhưng đây là tầng 8 mà, nếu nhảy xuống thì chắc chắn tan xương nát thịt.
"Bây giờ tôi không quan tâm được chuyện của cậu đâu, tự nghĩ cách đi!" Hạ Đông Hải từ từ nhắm mắt lại, không rảnh để quan tâm tới tôi nữa.
Tôi thấy miếng thịt khóc oe oe thì cố gắng nuốt nước miếng ực một cái, cười gượng rồi nói: "Ờm, ha ha, ngươi ngoan nhé, đừng qua chỗ tao, tao sẽ mua kẹo cho mày ăn, mày thấy sao?"
"Cạp cạp cạp!" Không ngờ miếng thịt kia lại khàn khàn kêu lên, đúng là trái nghịch với ý trời mà, tôi nhìn bốn phía rồi tóm lấy bình cứu hoả trong chốt phòng cháy chữa cháy trên vách tường.
Nếu tiểu quỷ này xông đến, tôi sẽ lấy cái này liều với nó luôn.
Nhưng đến lúc tôi cầm được bình cứu hỏa trên tay định doạ nó thì phát hiện ra bào thai quỷ đó đã biến mất.
"Minh Dương, phía sau cậu!" Hạ Đông Hải kịp thời nhắc nhở tôi.
Tôi quay người lại thì không kịp nữa, miếng thịt đó bám chặt vào lưng tôi, cánh tay nhỏ màu đỏ gần như trong suốt đã sáp nhập vào thịt tôi.
"Đù mé, tao g.i.ế.t c.h.ế.t mày!" Tôi cắn răng một cái rồi cố gắng tóm lấy bào thai quỷ, tàn nhẫn ném nó xuống đất.
Còn sau lưng tôi đã bắt đầu chảy máu, vô cùng đau đớn.
"Oe oe oe!" Bào thai quỷ lại khóc, Giang Lâm đã bị Hạ Đông Hải phong ấn bằng bùa chú bỗng bắt đầu động đậy, xem ra cho dù là quỷ thì cũng "mẫu tử liền tâm" chăng?