Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 209: Con Đường T.ử V.o.n.g (3)




"Bịch bịch bịch."
Trên hàng lang vang lên âm thanh đáng sợ, tiếng này giống như tiếng dùng d.a.o chặt vào thớt thật mạnh khiến người ta không tự chủ mà rét lạnh sống lưng.
Người chú đã lùi về sau mấy bước, cả người co ro trong góc cách cửa xa nhất, đã có bông tuyết bay đầy trên màn hình camera giám sát, không tìm được hình ảnh gì nữa.
Hạ Đông Hải nâng cánh tay lên, lấy sức phá vỡ kính trên cánh cửa sổ nhỏ, Hạ Đông Hải có vóc dáng nhỏ bé, cậu ta vừa vặn chui ra khỏi cửa sổ, nhưng người cao to như tôi không thể chui ra được.
"Có ai không, có ai không!" Hạ Đông Hải đập mạnh vào cửa kính, Triệu Húc từng nói cảnh sát sẽ mai phục ở quanh đây, kết quả là đập cửa một lúc lâu cũng chẳng có ai đến.
Người chú nói mật mã của khoá cho Hạ Đông Hải biết, Hạ Đông Hải nhập vào ba lần cũng vẫn sai.
Người chú căng thẳng đến mức hận không thể tự ra ngoài được: "Trời ơi, sao cậu ngốc thế? Ba con số đơn giản mà cũng có thể nhập sai ba lần à?"
"392? Có sai đâu?" Hạ Đông Hải nhập đến lần thứ tư thì nghe thấy một tiếng "tít".
"Mở rồi à?" Tôi kích động hỏi.
Hạ Đông Hải quay đầu lại cười gượng với tôi: "Hình như không cẩn thận đã bị khoá hai lớp rồi."
Người chú tuyệt vọng lắc đầu, nếu bị khoá hai lớp thì chắc chắn phải mời người đến cài đặt lại mật mã, sau đó chúng tôi rơi vào lặng im.
"Cứu tôi với!"
Tiếng gào thét thê lương trên lầu lại vang lên, Hạ Đông Hải tiện tay cầm lấy cây chổi trước cửa phòng bảo vệ, bước từng bước tới gần đầu cầu thang.
Chẳng lẽ tên nhóc này muốn dùng chổi đánh nhau với nữ quỷ à? Tôi không lo cho Hạ Đông Hải, nhưng với Dương Vĩ Phong thì hơi quá sức.
"Cậu yên tâm, tôi từng tập võ đó, hai người cứ chờ mà xem." Hạ Đông Hải kéo chổi đi lên lầu một cách ngầu lòi.
Yên tĩnh, vẫn là sự yên tĩnh, nỗi sợ hãi của đêm tịch mịch.
Tôi và người chú hai mắt nhìn nhau, bây giờ người chú đã bình tĩnh hơn nhiều, dù sao cũng là người già 60-70 tuổi, ít nhiều cũng đã từng trải.
"Xẹt xẹt xẹt."
Âm thanh này? Màn hình vốn không nhận được tín hiệu bỗng dưng lại có tín hiệu, tôi thử cầm điện thoại ra xem có thể dùng được không, nhưng điện thoại vẫn như trước - không thể dùng được.
Trên màn hình camera giám sát, Hạ Đông Hải đã kéo chổi đến tầng 7 rồi, cậu ta rón ra rón rén, mỗi bước đi lại quan sát xung quanh cẩn thận, và nhẹ nhàng lắc chiếc chuông - tôi từng thấy trước kia - trong tay.
Nhìn thì có vẻ cũng hay đấy, nhưng khi Hạ Đông Hải đến tầng 8 thì ánh mắt bỗng chuyển về hướng lối thoát hiểm.
Đúng, chính là nơi đó, Giang Lâm đang ở lối thoát hiểm. Tim tôi bị treo lên tận cổ, có lẽ Hạ Đông Hải cũng cảm nhận được hơi thở của Giang Lâm, động tác của cậu ta trở nên từ tốn hơn, tay cũng lặng lẽ thò vào trong chiếc túi màu xám của mình.
"Bang" một tiếng, Hạ Đông Hải đá văng cửa của lối thoát hiểm ra, tôi trợn mắt để xem diễn biến tiếp theo, kết quả là "cạch cạch" vài cái, trong nháy mắt màn hình lại không thấy được nữa, xung quanh rơi vào một mảng tối mù.
Cái trường học khỉ gió, bây giờ chắc chắn là 12 giờ rồi, quy định của trường học là 12 giờ sẽ tắt đèn, lần này thì toi rồi.
"Trời ơi." Người chú kinh hãi kêu lên một tiếng rồi lập tức tóm chặt lấy cánh tay tôi, tôi chớp chớp mắt để cố gắng thích ứng với bóng tối, trong lòng hơi lo lắng cho Hạ Đông Hải.
Chắc Giang Lâm sẽ không làm hại Hạ Đông Hải đâu nhỉ?
"Bịch bịch bịch!"
Trên lầu lại vang lên âm thanh kỳ lạ, tôi không thể chờ được nữa, nhấc chân lên rồi đạp mạnh vào cửa sắt một lần nữa, tôi nghĩ với tiếng động lớn như thế, cho dù cửa không bị đá văng ra, thì người bên ngoài cũng sẽ nghe thấy mới phải.
Kết quả là tôi đã đá cửa tới mức lồi lõm khắp nơi, nhưng vẫn không có ai đến cứu chúng tôi.
"A a a a a!"
Tiếng hét chói tai tê tâm liệt phế trên lầu cắt ngang sự yên tĩnh trong đêm, đồng tử của tôi chợt mở lớn hơn.
Sau đó cửa vang lên tiếng "rắc rắc" rồi tự văng ra, tôi nhanh chóng bước ra ngoài, người chú bèn giữ chặt lấy cánh tay tôi.
"Cậu, cậu, cậu định đi đâu? Cậu đi rồi thì tôi phải làm sao?" Giọng nói của người chú cũng run rẩy.
Tôi muốn đưa chú ấy đi cùng nhưng chú ấy quá nhát gan, không dám đi cùng tôi, để chú ấy lại thì chú ấy lại nói không muốn ở lại phòng bảo vệ tối đen này nữa.
"Cho chú cái này, chú đeo lên thì ma quỷ không lại gần chú được." Tôi chỉ có thể gỡ dây hồng trên cổ tay ra cho người chú.
Người chú nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, tôi bảo chú ở lại phòng bảo vệ, còn mình thì nhanh chóng xông lên lầu, thầm nghĩ không cứu được Dương Vĩ Phong rồi Hạ Đông Hải bị kéo vào.
"Bịch bịch bịch, bịch bịch bịch."
Ngoài tiếng bước chân của mình ra thì tôi không nghe được tiếng gì khác.
Khi tôi thở hổn hển bước đến chiếu nghỉ dẫn lên tầng 7 thì ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, chiếc chổi đầy m.á.u nằm lặng lẽ của đầu cầu thang.
Tia chớp xẹt qua phía chân trời, soi rõ vết m.á.u trên mặt đất. . Truyện Việt Nam
Chân của tôi nháy mắt đã nhũn ra, bắt đầu thấy hối hận vì đã giúp Giang Lâm, tôi không biết Giang Lâm lại làm hại người khác ngoài h.u.n.g t.h.ủ.
"Giang Lâm, Giang Lâm, ra đây cho tôi." Tôi tức giận trách mắng.
Đáp lại tôi, trừ tiếng gió và tia chớp ra thì không còn gì khác, tôi nhấc chân bước lên lầu, trên đất có vài vết m.á.u rất rõ ràng, men theo đến đoạn cuối của vết m.á.u thì phát hiện ra nó biến mất ở cửa lối thoát hiểm.