“Thầy Lâm, em…..tay em bị thương rồi, cho nên bản kiểm điểm em vẫn chưa viết xong. Nhưng thầy yên tâm, đợi tay em lành nhất định sẽ viết bù lại.” Tôi nghĩ bây giờ không thể cứ trốn học mãi được, bằng không chắc ngày nào chủ nhiệm cũng ngồi giảng tư tưởng đạo đức cho tôi mất.
Lâm lão đầu nhìn lướt qua cánh tay tôi, ánh mắt sắc bén ban đầu dần trở nên nhu hòa, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, bảo tôi ngồi trở lại chỗ của mình.
Tôi ngoan ngoãn trở về chỗ của mình. Hôm nay là tiết học lý thuyết, mọi người đều đang ngồi trong phòng học, tôi nhìn xung quanh một lượt nhưng lại không thấy bóng dáng Tôn Tử đâu.
Lẽ nào hôm nay cậu ấy không đi học?
Tôi nằm bò trên bàn, cau mày nghĩ hôm nay coi như uổng công đến rồi.
“Hả, nhìn xem, Tôn Chí Mậu à? Hôm nay cậu ấy lái con Cayenne đấy, cậu biết không?” Hai bạn nữ ngồi sau tôi đột nhiên bắt đầu thì thầm về Tôn Tử.
Tôi quay đầu lại nhìn, không biết Tôn Tử đã đến ngồi ở cuối lớp từ lúc nào.
Có tiền vào đúng là khác hẳn, bộ hôm nay cậu ấy mặc chắc đều là hàng hiệu cả nhỉ. Đúng là khiến cho mấy đứa con gái hám tiền lớp tôi vui c.h.ế.t đi được kìa.
“Cậu ấy có phải phú nhị đại không nhỉ?”
“Tôi nghĩ là đúng đấy. Tôi đã nói rồi mà, khí chất của cậu ấy không giống người bình thường chút nào.”
Con gái bây giờ chỉ xem trọng tiền, nhìn thấy phú nhị đại thì chẳng dè dặt gì nữa hết, chỉ hận không thể lao tới và hiến tất cả những gì mình có cho người đó.
Tôi cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Tôn Tử. Hết tiết đầu, Tôn Tử chỉ là ngồi im tại chỗ chơi điện thoại, tất cả con gái trong lớp cũng đều đến vây quanh cậu ấy.
Họ cứ hihi haha cười nói thân thiết với Tôn Tử. Tôn Tử thường không thích những đứa con gái có quyền có thế, thế nhưng hôm nay có vẻ như nói chuyện rất hợp.
“Chí Mậu, nghe nói cậu mua cả biệt thự ở “Tỉ Môn” đúng không?” Mấy đứa con trai bóng bóng trong lớp cũng quây đến nịnh hót Tôn Tử.
“Tỉ Môn” là khu biệt thự cao cấp nhất ở khu vực chúng tôi, mấy căn biệt thự ở đó không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được. Tim tôi đập mạnh, Tôn Tử chắc sẽ không bán mấy món đồ cổ đó đi chứ?
“Hahaha, đúng vậy, tôi đã mua một căn ở đó.” Tôn Tử nói chuyện cứ như một người quyền thế rất giàu có.
“Vậy, hôm nay để chúng tôi đến mở mang tầm mắt đi, tôi chưa từng đến khu biệt thự nào cao cấp hết.” Mấy cô gái bắt đầu tán tỉnh, làm nũng.
Tôn Tự không thể từ chối nên đành đồng ý, vì vậy liền nói rằng tối nay cậu ấy sẽ mở party ở trong biệt thự, mời tất cả mọi người trong lớp đến dự, để mọi người ăn chơi thỏa thích. Lời vừa nói ra, trong lớp vang lên tiếng hoan hô.
“Yeahhh, Tôn thiếu gia thật hào phóng quá.”
Hử? Sao tôi lại thấy giọng nói này có chút quen thuộc nhỉ? Tôi quay đầu lại nhìn, mé, không biết Hạ Đông Hải đến đây từ lúc nào, lại còn hớn ha hớn hở vỗ tay nữa chứ.
Tôi khinh thường quay đầu lại, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hạ Đông Hải khoác tay lên vai tôi, cười đến rách cả miệng: “Tối nay chúng ta cùng nhau đi.”
“Tôi không đi.” Tôi lập tức từ chối.
Hạ Đông Hải nghe xong thì hừ một tiếng, nói: “Cậu không đi? Đến đó bắt buộc phải gọi taxi, cậu không đi thì ai trả tiền xe cho tôi?” Tên nhóc này, thì ra lại nghĩ như vậy.
Nhưng tôi nghĩ lại, Tôn Tử đã mua biệt thự rồi, mấy thứ đồ cổ đó chắc là cũng sẽ mang đến biệt thự, nói không chừng tôi lại có cơ hội mang chúng về.
Nghĩ đến đây, tôi liền đổi ý, nói với Hạ Đông Hải: “Vậy lúc nào đi thì cậu gọi tôi đi cùng.”
Hạ Đông Hải sững sờ: “Cậu nói thật chứ?”
“Ừ, dù sao ở một mình trong ký túc xá cũng chán c.h.ế.t đi được.” Tôi nói một cách lạnh nhạt.
Hạ Đông Hải vui mừng khôn xiết vỗ vai tôi, nói tối nay sẽ mời tôi “bữa tối” miễn phí.
Một buổi sáng, hai từ mà tôi nghe được nhiều nhất chính là Tôn Tử, không thì là anh Chí Mậu. Chuông báo kết thúc buổi học vang lên, Tôn Tử bị một đám người vây quanh rời khỏi lớp học, nghe nói cậu ấy sẽ mời họ ăn trưa.
Hạ Đông Hải nghiễm nhiên cũng đi theo bọn họ luôn, còn cơm của tôi thì cậu ấy nói là đã chuẩn bị xong rồi, tôi chỉ việc về ăn thôi.
Tôi thở dài, nhìn nhóm người đó, tôi cảm thấy xã hội hiện tại hình như thực dụng như vậy đấy.
Nếu là trước kia, đám con gái đó sẽ không bao giờ chủ động với Tôn Tử như vậy, họ đều là những "nàng chim sẻ" điển hình, luôn nghĩ một ngày nào đó sẽ gặp được phú nhị đại, bay lên cành cao trở thành phượng hoàng.
Tôi đứng dậy bước ra khỏi lớp, khi đi đến sân bóng rổ thì gặp Bạch Văn Văn. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài bồng bềnh tung bay trong gió, nhưng nét mặt thì lại hơi đượm buồn.
Cô ấy không nhìn thấy tôi mà trực tiếp lướt qua tôi, không biết vội vàng đi đâu.
Tôi quay trở lại ký túc xá và ăn "bữa trưa" không màu không vị, ký túc xá vô cùng yên tĩnh, tôi chỉ có thể lấy điện thoại ra, tìm xem có chỗ nào tuyển nhân viên bán thời gian không.