Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 196: Hồi Phục Trí Nhớ (2)




“Rầm rầm rầm!” Dưới hầm phát ra tiếng động cực lớn, Phỉ Phỉ sợ tới mức muốn chạy ra ngoài, kết quả phát hiện cửa phòng khách mặc dù không khóa, nhưng lại không thể ra được, chúng tôi bị nhốt trong một cái lồng ngục vô hình.
Cánh tay Tôn Tử đặt lên vai tôi, nhìn chằm chằm vào đạo trưởng đang hấp hối.
“Minh Dương, chúng ta động thủ đi.” Tôn Tử quay đầu nhìn Vương Thành một cái, bảo Vương Thành bê đĩa cống phẩm lớn đặt ở trên bàn đến.
Tôi nghi hoặc nhìn Tôn Tử, chuyện vô nhân tính như vậy mà cũng có thể làm ra được.
“Minh Dương, cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người thôi. Đạo trưởng cũng nói ông ấy chẳng sống được bao lâu nữa, bây giờ không ra tay thì đến bao giờ mới có thể thoát khỏi đây? Đợi con lệ quỷ đó ra ngoài thì chúng ta cũng chẳng sống được nữa.” Tôn Tử rút con d.a.o ngắn ra từ đôi bốt của mình.
Trước đó, tôi không hề biết trên người Tôn Tử có mang dao.
Ánh mắt cậu ấy không hề có cảm xúc gì, giơ con d.a.o trong tay lên định tấn công đạo trưởng.
Tôi vội vàng ôm đạo sĩ ra sau lưng, bảo vệ ông ấy: “Cậu muốn ra tay thì gi.ết tôi trước đi.”
“Minh Dương, đừng cố chấp nữa, ông ấy ch.ết rồi, chúng ta mới có thể sống được.” Phỉ Phỉ nói một cách dứt khoát, cô gái yếu ớt chỉ biết ngồi khóc nức nở trong phút chốc đã thay đổi.
Cô ấy không do dự gì mà đứng về phía Tôn Tử. Tôi chỉ đành nhìn Vương Thành, mà Vương Thành cũng né tránh ánh mắt của tôi. Mặc dù không nói, nhưng tôi cũng biết bây giờ anh ấy đang nghĩ như thế nào.
“Vương Thành, Phỉ Phỉ, nếu hai người muốn sống thì mau kéo Minh Dương ra.” Tôn Tử nói với vẻ mặt không biểu cảm.
Vương Thành và Phỉ Phỉ không chút do dự gì mà đi về phía tôi, kéo tôi ra ngoài. Tôi liều mình kháng cự, nhưng Vương Thành là một cảnh sát đã qua huấn luyện, hung dữ đẩy tôi ra, lấy còng tay ra còng một tay tôi lại.
Nhìn thấy chân nến trên bàn, tôi liền nhanh chóng cầm lấy ném ra chỗ Vương Thành, Vương Thành loạng choạng vài cái rồi lùi lại.
“Thả sư phụ tôi ra,bằng không, chúng ta cũng không còn là anh em nữa.” Tôi hung hăng hét lên với Tôn Tử, trong tay vẫn còn cầm c.h.ặ.t c.h.â.n nến.
“Choang.”
Tiếng bình hoa vỡ vụn. Theo tiếng âm thanh, tôi ngã xuống, cảm thấy ớn lạnh sau gáy. Tôi nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy Phỉ Phỉ đang ném những mảnh bình vỡ cho Tôn Tử.
Tôn Tử dùng con d.ao sắc bén cứa cổ đạo trưởng, m.áu chảy đầm đìa.
“Á á á á á á á á.” “Được rồi, Minh Dương, Minh Dương. Tôi đếm 1 2 3, anh lập tức mở mắt ra, lập tức quay về đây. 1 2 3”
“A” Cả người tôi run lên kịch liệt, hơi rướn người về trước, hai mắt mở to, mồ hôi chảy ròng ròng, bác sĩ Vu nuốt nước miếng, lo lắng nhìn tôi.
“Anh…..không sao chứ?” Bác sĩ Vu quan tâm hỏi tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy, nhớ lại rồi, tất cả đều nhớ lại rồi.
Mấy ngày gần đây, Phỉ Phỉ và Tôn Tử cứ trêu đùa tôi như một thằng ngốc, vết m.áu tụ sau gáy tôi là do Phỉ Phỉ đập bình hoa vào.
“Anh Minh, anh muốn đi đâu?” Bác sĩ Vu thấy tôi muốn đi thì lập tức kéo tôi lại: “Anh Minh Dương, trạng thái tinh thần của anh không được lạc quan, hy vọng anh có thể ở lại phối hợp trị liệu.”
Bác sĩ Vu rất thành khẩn, tôi đẩy tay ông ấy ra và nói không cần. Thứ tôi cần làm chính là tìm Tôn Tử tính sổ, cậu ấy hại Kiến Nam, còn gi.ết sư phụ tôi, tôi nhất định không thể bỏ qua.
Tôi bắt taxi đi thẳng đến nhà Tôn Tử, lúc Tôn Tử mở cửa nhìn thấy tôi còn hơi kinh ngạc, chắc không nghĩ tôi sẽ đến tìm cậu ấy nhanh như vậy.
“Ai đến thế?” Mẹ Tôn Tử hỏi.
“Mẹ, là Minh Dương.” Tôn Tử giấu đi vẻ mặt kinh ngạc, nở nụ cười mà tôi cảm thấy là giả tạo nhất trên đời.
Làm anh em bao nhiêu năm, vậy mà giờ khi tôi đứng ở đây, đến tay cũng phát run.
“Minh Dương, cháu lâu lắm không đến rồi đấy. Vừa khéo nhà cô đang chuẩn bị ăn tối, mau vào đi, chúng ta cùng ăn.” Mẹ Tôn Tử nhiệt tình mời tôi vào.
Mà tôi đã không thể khống chế được cảm xúc của mình, đ.ấ.m thẳng vào mặt Tôn Tử. Tôn Tử căn bản không kịp né, bị tôi đánh đến chảy m.áu miệng.
Cậu ấy ôm mặt phun ra một ngụm m.áu, bên trong còn có một chiếc răng.
“Minh Dương, cháu đang làm gì vậy?” Mẹ Tôn Tử hét lớn.
Tôn Tử tức giận, cầm lấy cánh tay bị thương của tôi vặn ngược ra sau, dúi mặt tôi vào tường.
“Minh Dương, tôi nói cho cậu biết, những chuyện tôi làm trước đây đều chỉ vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng có hết lần này đến lần khác ra tay với tôi. Cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi đâu, nếu như không nể tình anh em, tôi đã đánh cậu một trận no đòn trong bệnh viện rồi.” Lực tay của Tôn Tử rất lớn, khiến tôi không thể cử động được.
Vết thương trên cánh tay bị xé toạc, m.áu không ngừng chảy xuống, mẹ Tôn Tử sợ hãi bảo cậu ấy buông tay ra. Tôn Tử dùng sức đẩy tôi ra khỏi cửa, tôi lảo đảo hai bước mới vững được lại.
Cậu ấy chỉ vào tôi, vẻ mặt lực bất tòng tâm nhìn tôi: “Minh Dương, với tư cách là anh em, tôi khuyên cậu đừng nên bốc đồng. Tôi cũng rất đau lòng về cái ch.ết của Phỉ Phỉ, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn còn tiếp diễn, chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi bóng tối, sống một cuộc sống mới."
Anh em? Một cuộc sống mới? Ha ha, nhiều năm như vậy, tôi thật sự là mù rồi, mới không nhìn ra cậu ấy lại là người như vậy.