Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 194: Cái Ch.ết Kỳ Quái (2)




Đột nhiên tôi lại cảm thấy lạnh hết sống lưng, khắp người khẽ run lên. Tôi nhìn kĩ xung quanh, căn phòng vẫn trống không không có gì cả.
“Huhuhu”
Dường như có ai đó đang thổi hơi vào tai tôi, cổ tôi cứng đờ vì sợ hãi, không dám cử động chút nào.
"He he he."
Là tiếng cười? Không phải tiếng cười của quỷ diện ban, tiếng này rõ ràng là của một người phụ nữ. Cổ tôi phát lạnh, một bàn tay đã đặt lên cổ tôi, khiến cả người tôi nổi da gà.
Hạ Đông Hải đúng là làm màu, dám nói là không ngửi thấy quỷ khí? Thế thứ đằng sau lưng tôi bây giờ là cái gì?
Hai chân tôi run lẩy bẩy, chậm rãi đứng dậy, cố ý giả vờ như không để ý gì, đi đến bên cửa sổ vờ như muốn kéo rèm lại, đập vào mắt tôi là một nửa cái x.ác không đầu, tay cô ta đang đè lên cổ tôi. Tôi nuốt nước bọt và kéo rèm cửa lại.
Tôi bắt đầu lục túi tìm tấm bùa mà Hạ Đông Hải đưa cho, đến khi tìm thấy thì lập tức đeo lên ngực, cuối cùng con ma cũng phải buông ra.
Tôi ho nhẹ một cái, phát hiện phần cơ thể đó đang từ từ bay ra khỏi phòng.
“Anh gì ơi, anh gì ơi, mau tỉnh lại đi.” Có người dùng sức lắc mạnh vai tôi, tôi nheo mắt ngẩng đầu lên thì thấy đó là y tá của bệnh viện.
Cô ấy dùng ánh mắt kì lạ nhìn tôi: “Thưa anh, sao anh lại ở đây được? Nơi này không thể tùy tiện vào đâu.”
“Hả?” Tôi nhìn xung quanh, rất u ám, tôi đang cuộn người ngồi trước một cánh cửa bằng thép không gỉ, bên trong có một luồng gió không ngừng thổi ra.
Tôi sững sờ, rõ ràng là tôi đang ở bên cạnh Phỉ Phỉ, sao lại có thể thuận lợi đến nơi này như vậy được?
“Đây là đâu?” Tôi hỏi y tá.
Cô y tá hạ giọng, ghé vào tai tôi, nói: “Đây là nhà x.ác. Có phải anh có người thân mới qua đời nên mới đến đây thăm không?”
“Hả?” Tôi kinh ngạc,lập tức đứng dậy. Nhà x.ác? Nơi này vậy mà lại là nhà x.ác.
Tà ma quá rồi. Y tá nhìn thấy sắc mặt tôi trở nên khó coi, liền nhanh chóng dẫn tôi ra ngoài. Từ lúc bước lên cầu thang, cả người tôi cứ run lẩy bẩy, sợ hãi mất một lúc lâu.
“Anh này, lần sau đừng tùy tiện xuống dưới này nữa.” Cô ý tá dặn tôi một câu, tôi gật đầu rồi đi về phía phòng bệnh của Phỉ Phỉ.
“Cách cách”
Tôi xoay tay nắm cửa, nhưng sao cửa lại khóa trong rồi? Tôi thử xoay mạnh mấy lần nữa nhưng vẫn không được. “Phỉ Phỉ? Phỉ Phỉ?” Tôi lớn tiếng gọi.
Bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì, tôi lập tức có dự cảm không lành, bắt đầu điên cuồng đạp cửa. Rất nhiều y tá bác sĩ đến vây quanh tôi, sau khi hỏi rõ tình hình, tôi và một số bác sĩ khác đã cùng nhau đạp cửa.
Mà ngay khi cánh cửa mở ra, một mùi m.áu tanh nồng nặc ập tới. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ai dám động đậy gì.
Phỉ Phỉ nằm trên giường, cổ bị rạch ra, m.áu chảy không ngừng, trong tay còn cầm con d.a.o gọt hoa quả. Đây là con d.a.o mà tôi dùng để gọt hoa quả cho Phỉ Phỉ, không ngờ lại trở thành hung khí tự sát của Phỉ Phỉ.
“Á Á Á Á Á Á” Tôi hét lớn rồi xông vào đó, hai mắt Phỉ Phỉ vẫn mở to, m.áu từ cổ họng b.ắ.n ra ngoài, phun lên cả mặt và quần áo của tôi. Các bác sĩ đứng tại đó ngay lập tức vào đưa Phỉ Phỉ đi cấp cứu.
Tôi ngồi gục trước cửa phòng cấp cứu, tuyệt vọng đ.ấ.m vào tường.
“Minh Dương, Minh Dương, Phỉ Phỉ sao vậy?” Tôn Tử hốt hoảng chạy về phía phòng cấp cứu. Tôi vốn rất hoảng loạn nên căn bản không gọi cho ai cả, không biết tại sao đột nhiên Tôn Tử lại xuất hiện ở đây.
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt, nhưng lại chỉ có bác sĩ bước ra ngoài, nói một câu chúng tôi đã cố gắng hết sức. Nghe xong câu này, trước mắt tôi bỗng dưng tối sầm lại, ngất xỉu trên mặt đất.
“Minh Dương, anh đến rồi à? Lên đây đi, chúng ta được giải thoát rồi.”
“Phỉ Phỉ? Phỉ Phỉ?” Tôi hét lên rồi ngồi bật dậy khỏi giường, xung quanh đều là tường trắng, đây là bệnh viện. Tôn Tử từ ngoài phòng đi vào, trong tay cầm thuốc vừa mới lấy cho tôi.
“Minh Dương, cậu tỉnh rồi à? Thật là dọa ch.ết tôi rồi, vừa nãy cậu ngất ngay trước cửa phòng phẫu thuật.” Tôn Tử để thuốc xuống, hỏi tôi đã đỡ hơn tí nào chưa.
Tôi nắm lấy cổ áo Tôn Tử, lớn tiếng hỏi: “Tôn Tử, Phỉ Phỉ đâu? Phỉ Phỉ thế nào rồi?”
“Minh Dương, cậu đừng kích động. Phỉ Phỉ đã…..đã ch.ết rồi.” Tôn Tử ấn vào cổ tay tôi. Tôi không tin, đẩy cậu ấy ra rồi loạng choạng rời khỏi giường bệnh, đi tìm Phỉ Phỉ với đôi chân trần.
Tôn Tử dùng sức ấn mạnh tôi vào tường, vung tay tát tôi một cái.
“Bốp” một tiếng, âm thanh rõ ràng lại dứt khoát.
“Cậu làm gì vậy? Tôi nói Phỉ Phỉ đã ch.ết rồi. Hơn nữa chuyện này đối với Phỉ Phỉ mà nói cũng chưa hẳn là chuyện xấu, tôi nghĩ cô ấy cũng không muốn sống điên điên dại dại cả đời đâu.” Tôn Tử không có chút đau lòng nào về cái ch.ết của Phỉ Phỉ, thậm chí còn nghĩ đây là một chuyện tốt.
“Khốn nạn! Khốn nạn!” Tôi giơ tay đ.ấ.m thẳng vào mặt Tôn Tử, hai người nhanh chóng vật lộn với nhau. Tôn Tử cũng bị tôi kích động, đánh tôi không nương tay.
Cuối cùng khi tách được hai đứa ra, mặt ai cũng tím bầm, sưng tấy hết cả lên.
Tôn Tử tức giận bỏ đi, mà tôi thì vì quá kích động nên được cho uống thuốc an thần, ở lại viện một đêm.
Sau khi tỉnh dậy, tôi bắt đầu ép mình phải bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ càng về mọi chuyện, tôi cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ không giải thích rõ được.