Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 192: Ranh Giới Sống Ch.ết (2)




Trong chốc lát, ánh mắt của bác sĩ kia đã thay đổi, tựa như nhìn thấy hi vọng: “A, vậy sao? Chúng tôi gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, bây giờ cảm xúc của bệnh nhân vô cùng kích động, cho dù thế nào cũng mong anh giúp cô ấy bình tĩnh lại và bước xuống đây.”
“Vâng vâng.” Tôi khẩn trương quá nên lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ, tôi lại gần Phỉ Phỉ từng chút một, cô ấy quay lưng lại với tôi, mái tóc đen dài óng ả tung bay trong gió.
“Phỉ Phỉ, em đang làm gì thế? Em xuống đây, mau xuống đây.” Giọng nói của tôi run rẩy.
Phỉ Phỉ quay đầu lại, cười gằn với tôi: “Ha ha ha, Minh Dương, anh đến rồi à? Lên đây với em, chúng ta sẽ được giải thoát ngay thôi.”
Phỉ Phỉ không quan tâm đến lời khuyên của tôi, ngược lại còn bảo tôi cùng tự sát với cô ấy.
Ánh mắt của tôi bắt đầu tìm kiếm Hạ Đông Hải, Hạ Đông Hải đang thở hổn hển cúi gập người xuống, mệt sắp xỉu rồi.
“Có phải là quỷ ám người không?” Tôi không hề cho Hạ Đông Hải cơ hội thở dốc nghỉ ngơi nữa, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Đông Hải ngẩng đầu lên tiến lên một bước, cẩn thận ngửi một lúc rồi nói rằng cậu ta không cảm nhận được mùi của ma quỷ.
Không có? Phỉ Phỉ chỉ điên bình thường thôi sao? Nhưng cho dù điên thì cũng phải có nguyên nhân chứ?
“Qua đây, qua đây, chúng ta ch.ết cùng nhau đi.” Cảm xúc của Phỉ Phỉ bắt đầu kích động hơn, chỉ cần bước lên phía trước vài centimet nữa thôi là cô ấy sẽ rơi xuống.
“Ừ, anh, anh qua liền.” Tôi cẩn thận đến bệnh cạnh Phỉ Phỉ, định nhân cơ hội này sẽ kéo Phỉ Phỉ xuống, kết quả vừa mới đứng lên bậc thềm xi măng thì Phỉ Phỉ đã vươn tay ra kéo tôi rất mạnh.
Cơ thể tôi lập tức mất trọng tâm, cả người ngã xuống dưới với Phỉ Phỉ, chỗ này là tầng 4, ngã xuống thì cho dù không ch.ết cũng gãy chân gãy tay.
“Bộp”, một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay tôi, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Đông Hải đang nghiến răng dùng hết sức từ thời cha sinh mẹ đẻ để giữ lấy tôi.
Cánh tay này của tôi đang bị thương, không thể dùng lực quá mạnh, vóc dáng của Hạ Đông Hải lại thấp bé hơn tôi nhiều nên khi khéo tôi lên rất mất sức.
“Mấy người còn nhìn gì nữa? Còn không mau đến giúp một tay!” Hạ Đông Hải quát lớn về phía những bác sĩ y tá đang đờ người ra, lúc này họ mới hồi phục tinh thần nhanh chóng chạy lại giúp đỡ, khó khăn lắm mới kéo được tôi lên.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nằm sấp xuống bậc thềm xi măng rồi cúi đầu nhìn xuống dưới lầu, Phỉ Phỉ ngã xuống hàng rào cây xanh ngoài bệnh viện khiến dưới lầu ầm ĩ loạn lên. Sau đó Phỉ Phỉ được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu, còn tôi và Hạ Đông Hải ngồi bên ngoài, trong đầu trống rỗng.
Chưa đến nửa tiếng, bố của Phỉ Phỉ đã đến nơi, ông ta vừa nhìn thấy tôi thì nổi trận lôi đình, nói tôi đưa Phỉ Phỉ ra ngoài điên loạn hơn hai tháng, sau khi Phỉ Phỉ quay về thì dọn khỏi nhà, chắc chắn do tôi làm gì với Phỉ Phỉ rồi nên cô ấy mới trở nên như bây giờ.
“Cháu...” Tôi đúng là khổ mà không nói được.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi vất vả nuôi Phỉ Phỉ lớn đến chừng này, để bồi dưỡng cho nó mà tốn không ít tiền, nếu nó ch.ết rồi thì cậu phải bồi thường tất cả mọi tổn thất cho tôi.” Sắc mặt của bố Phỉ Phỉ đen kịt vào, nước miếng văng hết lên mặt tôi.
Nói xong một thôi một hồi, tôi không hề thấy được nỗi lo lắng mà một người bố dành cho con gái mình một chút nào, mà từng câu từng chữ đều liên quan đến tiền.
Tôi không hề cãi lại, ông ta là bố Phỉ Phỉ, tôi nên chừa mặt mũi cho ông ta.
Với tôi mà nói, phẫu thuật gần bốn tiếng như dài vô tận, cuối cùng Phỉ Phỉ cũng được kéo về từ ranh giới sống ch.ết, hai tay của cô đã dập nát gãy xương, não cũng bị chấn động, theo lời bác sĩ nói, cô ấy cần phải dưỡng bệnh rất lâu mới khỏi.
Nhìn thấy băng gạc quấn kín người Phỉ Phỉ, lòng tôi đau như bị d.a.o cắt, bố Phỉ Phỉ đứng trước cửa phòng bệnh của con gái, lải nhải liên tục: “Không ch.ết cũng không sống thế này thì phải làm sao?”
“Ai là người nhà bệnh nhân, nộp viện phí đi nhé.” Y tá nhìn về phía chúng tôi rồi nói.
Bố Phỉ Phỉ lùi về phía sau một bước, quát tôi: “Cậu khiến cho con gái tôi thành ra thế này, sau này cậu phải chịu trách nhiệm!” Nói xong thì bố Phỉ Phỉ quay đầu bỏ đi. . Ngôn Tình Ngược
Tôi thật sự thấy lòng nguội lạnh thay cho Phỉ Phỉ, không ngờ lại có một người bố vô trách nhiệm như thế.
“Bao nhiêu vậy?” Tôi lấy thẻ ngân hàng từ trong túi áo ra.
“À, tổng cộng 1,2 vạn.” Câu nói của y tá như tảng đá đè nặng xuống lòng tôi.
Trong thẻ của tôi có 8 nghìn tệ, đây là toàn bộ gia sản rồi, tôi cũng đang giữ 1 vạn tệ của Tôn Tử, định là sẽ trả lại cậu ấy, nhưng bây giờ chỉ có thể tham ô trước mà thôi.
Nộp xong viện phí, tôi bèn gọi điện cho Tôn Tử, hôm qua chia tay nhau không vui vẻ cho lắm nhưng Tôn Tử cũng không bỏ mặc tôi, nghe nói Phỉ Phỉ tự sát, chưa đầy nửa tiếng thì Tôn Tử cũng chạy ào tới rồi.
Tôi đặt 6 nghìn tệ còn lại vào tay Tôn Tử: “Tôn Tử, đây là tiền thuốc men lúc trước cậu ứng trước cho tôi, tôi vừa mới dùng 4 nghìn tệ rồi, tôi sẽ cố gắng trả lại cậu sớm thôi.”
“Minh Dương, tôi và Phỉ Phỉ và cậu đều là bạn bè, bây giờ số tiền này không là gì với tôi hết.” Tôn Tử nhìn số tiền được gấp trong tay tôi với vẻ mặt kiểu không quan tâm.