Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 189: M.á.u Cổ Độc (1)




Im lặng, lại im lặng như trước, Hạ Đông Hải - một người nói không ngừng nghỉ - đột nhiên cũng không nói câu nào, tôi nuốt nước bọt, cắn răng mở miệng hỏi: "Sao thế?"
Hạ Đông Hải bước lên trước mặt tôi, vứt tàn thuốc xuống mặt đất rồi dập lửa.
"Cậu còn nhớ Quỷ Diện Ban trên người đến từ đâu không?" Hạ Đông Hải nhìn tôi.
Người lột da? Đạo trưởng nhỏ, những hình ảnh vụn vặt không ngừng chắp vá lại trong não tôi, nhưng tôi không nhớ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu không nhớ được chứng tỏ cậu đã rất nguy hiểm rồi, Quỷ Diện Ban đang từ từ chiếm lấy cậu, bây giờ trí nhớ cậu càng ngày càng kém, cậu sẽ bị nó khoét rỗng hoàn toàn, trở thành dã thú thèm thịt người." Hạ Đông Hải vừa nói vừa kéo tay tôi qua, giống như bác sĩ đông y mà bắt mạch cho tôi.
Tôi rất muốn hỏi rõ rốt cuộc Quỷ Diện Ban là cái gì, nhưng đầu lưỡi tê tái không nói được một câu nào, còn tiếng cười phía sau tôi lại càng ngày càng bén nhọn.
"Ha ha ha, ăn ăn ăn, ăn ăn ăn!"
Không ngờ nó có thể nói được một câu hoàn chỉnh, hơn nữa còn nói rành mạch như thế, khiến tôi cảm nhận được sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
Hạ Đông Hải nhíu mày, xoay người ngồi lên giường mình, cầm một chiếc túi màu đen ra rồi lục tìm một lúc lâu mới lục được một tấm bùa tam giác màu vàng.
Cậu ta trịnh trọng nhắm mắt lại, hai tay siết nhanh vào nhau rồi lẩm bẩm trong miệng, sau vài phút mới đứng dậy, cầm bật lửa trên bàn lên, bỏ tấm bùa vào một cái chén rồi đốt đi, sau đó c.ắt đ.ứt ngón tay mình để hai ba giọt m.áu nhỏ vào chén, tiếp đó mới đưa chén đó cho tôi.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt mơ hồ, cậu ta mở miệng nói như ra lệnh: "Uống mau."
"Ế?" Tay tôi run rẩy nhận lấy chén nước có tàn tro, đầu lông mày đã nhíu chặt lại với nhau, đùa ác thế này thì tôi thật sự không mở miệng được.
Nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nay mình nôn khan, thèm thịt bò sống thì không nhịn được mà rét run.
Tôi không thể để thứ quỷ quái này thay thế mình được, lấy hết dũng khí, tôi bèn bưng chén lên uống hết một hơi, thứ nước đó nghẹn ở cổ họng khiến tôi cảm giác không thể nuốt xuống được.
Hạ Đông Hải vỗ một phát mạnh lên lưng tôi, cơ thể tôi nghiêng ngả, cuối cùng cũng nuốt thứ nước đó xuống, bắt đầu ho khan dữ dội.
Hạ Đông Hải đỡ tôi ngồi xuống: "Không sao chứ? Cậu uống cái này rồi sẽ thấy đỡ hơn chút."
"Rốt cuộc cậu là ai vậy?" Tôi nhìn chằm chằm Hạ Đông Hải, không ngờ cậu ta lại biết nhiều chuyện như thế. "Hứ, tôi ấy à, theo lời người khác nói thì tôi là một đứa con của thần côn, những thứ như Quỷ Diện Ban gì đó là tôi nghe từ ông già nhà tôi nói đó." Mặc dù Hạ Đông Hải cười nhạt nhưng từ ánh mắt cậu ta, tôi có thể thấy hình như cậu ta có một quá khứ không vui vẻ gì mấy.
"Vậy có thể để bố cậu xem giúp tôi làm thế nào bỏ được thứ này đi không?" Tôi lo lắng nhìn Hạ Đông Hải, hi vọng cậu ta có thể giúp tôi.
Hạ Đông Hải vừa nghe thấy thì lắc đầu, nói rằng năm cậu ta mới học trung học cơ sở thì bố cậu ta đã ly hôn với mẹ rồi, bây giờ cũng không biết đi đâu nữa.
"Có lẽ ông ta đã ch.ết, người khác không tin ông ta, mẹ tôi cũng không tin, nhưng tôi tin bởi vì tôi cảm nhận được ma quỷ." Hạ Đông Hải nói một cách rất bình thản, thậm chí trong ánh mắt còn không có chút gợn sóng nào.
Nói đến ma quỷ, đầu tôi lại đau nhức.
Hạ Đông Hải nhìn tôi rồi cười một cách gượng gạo: "Cậu đừng sợ, ma quỷ bình thường sẽ không vô duyên vô cớ hại người đâu, đều có nhân quả hết. Vấn đề lớn nhất bây giờ của cậu là Quỷ Diện Ban, nó đã phát triển rất to rồi."
Sắc mặt của Hạ Đông Hải cực kỳ nghiêm túc, tôi nhìn xung quanh định tìm một cái gương để soi xem sao, chỗ giường trước kia của Kiến Nam có một mặt gương, tôi vươn tay ra vừa mới cầm lên thì Hạ Đông Hải bắt lấy tay tôi.
Cậu ta khuyên tôi không nên nhìn, nếu không sẽ có áp lực tâm lý.
Khóe miệng tôi run rẩy, nhưng thầm nghĩ cho dù thế nào cũng phải nhìn thứ ma quỷ này một lần, Hạ Đông Hải chỉ đành buông tay giúp tôi lấy gương. Tôi nuốt nước miếng "ực" một cái, hai tay nắm chặt lại nhưng lại không dám nhìn về phía sau.
"Hay là thôi nhé?" Hạ Đông Hải nhỏ giọng nói.
Không được, tôi lập tức nghiêng đầu nhìn vào gương, không ngờ trên cổ tôi lại có một cái miệng đen ngòm sâu thẳm, khoé miệng đó còn vương chất nhầy màu đỏ trông thật ghê tởm.
Nhưng bây giờ nó đã không còn động tĩnh gì nữa, tôi vươn tay cố gắng cào cấu, không ngờ vị trí của nó lại dịch chuyển, chạy lên cánh tay tôi, lại còn phát ra tiếng kêu chít chít như chuột.
Trong chốc lát, nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, tôi ngồi xuống giường, ánh mắt cũng trở nên đờ dại.
Sao lại như vậy?
"Minh Dương, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có cách loại bỏ thứ này, đợi tôi về nghiên cứu thư từ mà bố tôi để lại xem sao, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu." Hạ Đông Hải vừa nói vừa ngồi xổm xuống tỉ mỉ nghiên cứu Quỷ Diện Ban trên cánh tay tôi.
Nhưng tầm mắt tôi lại dừng ở chỗ con d.a.o gọt hoa quả trên bàn, bây giờ nhân cơ hội nó vẫn chưa phát triển mạnh, tôi sẽ cắt bỏ nó luôn, cắt bỏ là xong rồi.
Biện pháp này lặp đi lặp lại trong đầu tôi mấy lần, cuối cùng nhân lúc Hạ Đông Hải vào nhà vệ sinh, tôi túm lấy d.a.o gọt hoa quả trên bàn rồi đ.â.m thật mạnh vào cánh tay mình.