Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 155: Thanh Thanh Xuất Hiện (1)




Rất nhanh, ánh mắt của tôi đã dừng ở chỗ giá cắm nến trên bàn, nếu cô ta định ra tay thâm độc với tôi, đến lúc đó tôi sẽ dùng cái này liều mạng với cô ta.
Ôn Bội Như ngồi ngay thẳng rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, tôi cẩn thận đến gần, vươn tay ra vén khăn đỏ của cô ta lên rồi lùi về phía sau một bước rất to, sợ Ôn Bội Như sẽ ra tay với tôi.
"Ta đáng sợ thế à? Đến mức nhìn ta một cái mà chàng cũng không dám nhìn sao?" Giọng nói của Ôn Bội Như vừa ai oán vừa đau khổ, tôi cũng không biết có phải là mình nghe nhầm không.
Tôi xấu hổ quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt thì nhất thời bị doạ luôn, ánh mắt cô ta giống như sao sáng, lông mày như trăng rằm, đôi môi đỏ tươi, da trắng nõn nà trông rất xinh đẹp.
Khiến tôi trong chốc lát hơi hoảng hốt, ánh mắt cũng không thể rời khỏi khuôn mặt của cô ta.
Cô ta không giống hung thần ác sát trong tưởng tượng của tôi, cô ta hạ thấp đôi má tinh xẻo của mình xuống, vẻ mặt thẹn thùng đẹp như hoa đào khiến người ta cảm động.
"Hứa Diệp, chàng biết không, ta chờ chàng rất lâu rất lâu, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ không lìa xa nữa." Ôn Bội Như từ từ đứng dậy.
Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve hai má tôi, hôn tôi bằng đôi môi lạnh như băng, tôi hạ mắt xuống nhìn cô ta, vẻ dịu dàng đó đủ để hoà tan bất cứ trái tim của kẻ nào.
Tôi thậm chí còn không tự chủ được mà nhắm mắt lại, cảm thấy mình sắp rơi vào tay giặc rồi.
"Tình lang từ nơi nào đến, thiếp chờ mãi chờ mãi, một mình tỉnh giấc đối diện với vầng trăng."
Điệu hát thê lương bỗng vang lên bên tai tôi, cơ thể tôi không nhịn được mà run rẩy, nhìn xung quanh khắp nơi, ngoài cửa sổ bỗng hiện lên một bóng dáng, trong đầu tôi lập tức hiện lên bóng dáng của Thanh Thanh.
"Thanh Thanh?"
Tôi đẩy Ôn Bội Như ra thật mạnh, nhưng bóng dáng kia chợt lóe lên rồi thôi, Thanh Thanh cũng không hề xuất hiện.
Còn lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy có khí lạnh không thể tả được phía sau người, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy mặt Ôn Bội Như toàn là m.á.u, giống như huyết thi mà lúc trước Lục Đông biến thành người bị l.ộ.t d.a vậy.
Cô ta lẳng lặng đứng trước mặt tôi, tròng mắt trắng đen lẫn lộn toát ra sự tức giận và oán khí. "Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Hứa Diệp, từ trước đến nay ta luôn cố gắng lấy lòng chàng, nhưng chàng thì sao? Chàng đối xử với ta còn không bằng một kẻ ăn người ở của nhà họ Minh." Ôn Bội Như bắt đầu khóc, bả vai cô ta run lên, tôi bị dọa đến mức muốn quay đầu chạy trốn.
Nhưng vừa quay người thì Ôn Bội Như đã đứng trước mặt tôi, khoảng cách giữa chúng tôi gần như bằng 0.
Cô ta vươn đôi tay m.á.u thịt lẫn lộn ra, cẩn thận kéo hỉ phục trên người tôi, nhếch miệng cười: "Hứa Diệp, chàng biết không? Hỉ phục này và giày của chàng đều do ta thức khuya đỏ mắt khâu từng đường may mũi chỉ cho chàng đó, chàng thích không?"
Vừa nghe thấy là do Ôn Bội Như làm, tôi chợt cảm thấy cả người gượng gạo.
Ôn Bội Như híp mắt lại, đôi mắt ngấn đầy nước mắt.
"Ôn, Ôn, Ôn tiểu thư, tôi, tôi, tôi là Minh Dương, không phải Hứa Diệp mà cô nói." Cả người tôi gượng gạo, không dám nhúc nhích.
"Ha ha ha, chàng không phải Minh Dương, chàng không phải là Minh Dương, nếu không sao chàng có thể nhận ra con tiện nhân Mộ Thanh Thanh kia hả? Ta có gì không bằng ả ta chứ?" Ôn Bội Như nói xong thì kề sát mặt mình vào mặt tôi.
Mặt tôi nhớp nháp vô cùng khó chịu, Ôn Bội Như nhắm mắt lại, hỏi tôi bằng giọng nức nở: "Hứa Diệp, chàng biết không? Ta biết chàng thích đào hát, ta bèn đi học kịch, ta cố ý tiếp cận Mộ Thanh Thanh, cố gắng học từng lời nói và hành động của ả ta, ta đang bắt chước ả ta."
Ôn Bội Như nói xong thì buông tôi ra, giọng nói cũng đột nhiên thay đổi, trở nên quái dị hơn.
"Chàng sợ ta sao?" Cô ta trừng mắt nhìn tôi, tôi liên tục nhủ thầm nhất định phải bình tĩnh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt như vậy, tôi thật sự không thể bình tĩnh được.
Ôn Bội Như thấy tôi vẫn đang run rẩy thì lạnh lùng hừ một tiếng: "Chàng không nên sợ ta, bởi vì ta trở nên như thế này đều nhờ chàng ban tặng cho, chàng tưởng ta g.i.ế.t Mộ Thanh Thanh nên sai người r.ú.t g.â.n l.ộ.t d.a ta, là chàng khiến ta trở thành dáng vẻ như bây giờ."
Ôn Bội Như quát to khiến tôi kinh ngạc nhìn cô ta.
"Không, không thể nào, sao tôi có thể làm ra chuyện điên khùng như thế." Tôi lắc đầu nguầy nguậy rồi nhìn Ôn Bội Như.
Ôn Bội Như nhếch miệng cười, cô ta đến trước mặt tôi rồi ôm tôi vào trong lòng lạnh như băng của mình, nhỏ giọng hát kinh kịch.
Điệu hát này thật sự rất giống với điệu Thanh Thanh hát, tôi không dám phản kháng, chỉ có thể để mặc Ôn Bội Như điều khiển.
"Vù vù vù."