Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 153: Minh Hôn (1)




Ngoài cửa, bác sĩ Phạm đang đứng trước sân nói gì đó với dì Liên, thần sắc vô cùng lo lắng, bác sĩ Phạm? Chuông? Tôi nhớ Tiểu Phân từng nói trước khi bản thân c.h.ế.t, cô ấy đã nghe thấy một hồi chuông, chẳng lẽ người g.i.ế.t Tiểu Phân là bác sĩ Phạm?
Nhưng vì sao bác sĩ Phạm lại g.i.ế.t Tiểu Phân? Tiểu Phân chỉ là một cô bé đơn thuần mà?
Sau khi dì Liên nói chuyện với bác sĩ Phạm xong thì quỳ trước hai vại m.á.u rồi lạy, dập đầu rất mạnh, tôi còn có thể nghe được tiếng dập đầu rất rõ ràng.
Mọi người đều căng thẳng đứng đó nhìn dì Liên đang lạy ở bên ngoài, Vương Thành cẩn thận nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói bên tai tôi: "Minh Dương, bây giờ chỉ có lão bà này ở đây, hay là nhân cơ hội này chúng ta xuống tay luôn, bắt bà ta lại để uy h.i.ế.p những người kia thả chúng ta ra."
Vương Thành nói xong thì nhanh chóng kéo tôi qua đó, tôi phát hiện trong sân có một làn sương màu đen, nhìn có vẻ như đang bao phủ bầu trời phía trên nhà họ Minh.
Một cánh tay non nớt kéo tôi lại, cúi đầu xuống thì thấy đó là đạo trưởng.
"Đừng đi, bà ta đang thực hiện hắc cổ thuật đó." Sắc mặt đạo trưởng nghiêm trọng.
Mặc dù không biết hắc cổ thuật này là gì, nhưng vẻ mặt đạo trưởng khó chịu như vậy thì có lẽ đó là pháp thuật rất lợi hại.
"Hắc cổ thuật là pháp thuật chuyên dùng để gọi lệ q.u.ỷ về, họ lấy m.á.u quạ đen để tăng âm khí cho toà nhà, bây giờ chúng ta không thể nào ra khỏi cánh cửa này nữa." Đạo trưởng nói xong thì vươn tay ra vung vẩy trước làn sương màu đen.
Vương Thành và tôi lập tức mở to hai mắt, bởi vì móng tay đạo trưởng đã trở nên đen kịt giống như bị trúng độc vậy.
Vương Thành nhanh nhẹn lùi lại vài bước, cả người như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, anh ta chỉ đến đây để phá án thôi, nhưng nhìn tình hình bây giờ, có lẽ anh ta phải bỏ mạng ở nơi này.
"Vương Thành, anh ổn không?" Tôi nhìn dáng vẻ sụp đổ của Vương Thành, cũng không biết nên an ủi Vương Thành thế nào.
Nếu nói vô tội thì có lẽ anh ta là người vô tội nhất, ít nhất những người như chúng tôi đến đây đều có mục đích hết, chỉ có anh ta đơn thuần là phá án mà thôi.
"Minh Dương, cho anh cái này." Vương Thành tháo chiếc dây chuyền trên cổ mình xuống, trong bông tai hình tròn trên dây chuyền là ảnh Vương Thành và Lương Uyển Doanh đang ôm nhau vô cùng thân thiết.
Vành mắt Vương Thành đỏ lên, nhìn tôi rồi nói: "Minh Dương, anh biết không, tôi đã hứa với Uyển Doanh rằng năm nay chắc chắn sẽ thăng chức, sang năm sẽ cưới cô ấy, nếu tôi không qua khỏi hôm nay, anh hãy giúp tôi giao cái này cho Uyển Doanh, nói với cô ấy là tôi có lỗi với cô ấy."
Câu nói này của Vương Thành khiến lòng tôi chua xót hơn, nhưng hôm nay tôi mới là người nguy hiểm nhất, Ôn Bội Như nhắm vào tôi, cơ hội tôi có thể sống sót còn nhỏ hơn họ nhiều, nhưng để an ủi Vương Thành, tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, sắc trời bên ngoài đã càng ngày càng tối, màn đêm buông xuống, ban đêm trên núi trở nên tĩnh mịch rét lạnh. Một trận gió lạnh thổi vào phòng khách, tất cả chúng tôi co lại trong góc giống như trâu bò sắp bị người ta xâu xé.
"Tuýt tít tuýt tít tuýt tít tuýt tít tuýt tít." Một loạt âm thanh của kèn Sona vang lên, đây chính là ca khúc ăn mừng được thổi vào ngày kết hôn ở nông thôn, nhưng bởi vì ca khúc này nghe quá mong manh, ban đêm tối đen như mực nghe thấy nó lại càng chói tai.
Chúng tôi không dám thở mạnh, không biết đám người này còn có thể tạo ra con thiêu thân nào nữa.
"Ôn chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong, mời người mau mau hiển linh, Ôn chủ tử!" Dì Liên giống như bị quỷ hồn ốp vào, đong đưa cơ thể rất mạnh mẽ.
Huệ Bình đứng trước hai cái vại m.á.u rải giấy tiền không ngơi tay, trong miệng cũng lẩm bẩm vài câu.
"Ầm ầm ầm!"
Trên trời lóe lên một tiếng sấm rền, tia chớp chiếu sáng chân trời, nước mưa bỗng nhiên rơi xuống làm ướt hết quần áo trên người Huệ Bình và dì Liên.
Lúc này, Đại Ngốc và bác sĩ Phạm khiêng kiệu hoa vào sân, bác sĩ Phạm nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày chặt lại với nhau.
Phỉ Phỉ nhích lại gần tôi, nói khẽ: "Minh Dương, em sợ quá, em sợ lắm."
Với cảnh tượng q.u.ỷ dị này, đừng nói là Phỉ Phỉ sợ, ngay cả tôi nhìn thấy cũng khó chịu trong lòng.
Lưu Mị Nhi đi cuối cùng, tiếng kèn sona lúc nãy do cô ta thổi lên, sau đó chậm rãi lắc eo đong đưa đến cạnh bên dì Liên rồi quỳ xuống và dập đầu.
"Sư phụ, họ đang làm gì thế?" Tôi thấy đám người dì Liên đồng loạt quỳ cùng nhau nên tò mò hỏi đạo trưởng.
Đạo trưởng bấm ngón tay tính toán rồi nói với tôi, họ đang thỉnh lệ q.uỷ, nhưng bây giờ chưa đến lúc, canh giờ cực âm vào đêm nay là giờ tý, đó cũng là lúc lệ q.uỷ có s.á.t khí nặng nhất.
Lúc s.á.t khí nặng nhất chính là lúc chúng tôi phải c.h.ế.t sao?
"Tôi, tôi, tôi còn có việc bận, tôi phải đi trước đây." Bác sĩ Phạm thấy hành động kỳ quái của những người này thì bị dọa sợ mất mật, cơ thể không tự chủ mà lùi sang một bên định rời khỏi đây.
Đại Ngốc cười rồi đứng dậy: "Ông sợ cái gì? Bây giờ trời đã tối lắm rồi, sao ông không ở lại đây nhỉ?"
Bác sĩ Phạm cười gượng: "Con, con gái tôi yếu ớt nhiều bệnh, tôi phải về chăm sóc nó."
"Bác sĩ Phạm, ông cũng biết đấy, tính tôi không được tốt như người khác, nếu làm tôi cáu lên thì hậu quả thế nào chắc ông cũng đoán được nhỉ?" Lưu Mị Nhi nhướng đôi lông mày lá liễu lên, nhìn từ góc độ của tôi thì cô ta cứ giống như một con hồ ly.
Lưu Mị Nhi nói như vậy, bác sĩ Phạm chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.