Vương Thành nói xong thì nâng s.ú.n.g lên, tôi túm chặt lấy tay Vương Thành, Huệ Bình bị doạ đến mức chạy mất.
"Pằng" một tiếng s.ú.n.g cướp cò khiến mọi người bị doạ mà tỉnh dậy.
"Á, đừng!" Tôn Tử hét to một tiếng rồi ngồi dậy, tôi và Vương Thành lập tức nhìn về phía Tôn Tử, môi Tôn Tử trắng bệch, sắc mặt xanh ngoét, ánh mắt hơi u ám.
Tôi nghĩ chắc là do tối qua cậu ấy gặp ác mộng nên ngủ không được ngon, thì lập tức đẩy Vương Thành ra, đi rót nước cho Tôn Tử.
Tôn Tử ngẩng đầu lên, ánh mắt hoang mang nhìn tôi một cái rồi nói một câu cảm ơn, sau đó tu một hơi hết cốc nước.
Tên nhóc này kỳ lạ thật, chúng tôi là anh em với nhau lâu như thế nhưng rất hiếm khi nói mấy câu khách sáo, nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu ấy, tôi thấy thật sự rất lo lắng.
Phỉ Phỉ nhíu mày nhìn Tôn Tử chằm chằm nhưng không nói câu nào.
Vương Thành cất s.ú.n.g đi, giận dỗi ngồi xuống ghế, trách tôi khi nãy không nên giúp đỡ Huệ Bình.
Đạo trưởng ngáp một cái, vươn vai rồi lấy một quyển kinh thư từ trong tay áo ra bắt đầu đọc, sắc mặt Tôn Tử dần dần chuyển biến tốt hơn.
Nhưng cậu ấy vẫn uể oải như trước, dựa vào tường như không có chút hơi sức nào vậy.
"Bên ngoài đang làm gì thế?" Phỉ Phỉ nhìn thấy bóng dáng đi qua đi lại ngoài cửa, tôi cười khổ nói: "Đang chuẩn bị minh hôn."
"Minh hôn?" Phỉ Phỉ thở dài một cái rồi nhìn về phía tôi, cô ta vẫn chưa biết đang xảy ra chuyện gì.
Đạo trưởng đang niệm kinh thì bỗng nhiên dừng lại, ông ấy ngước mắt lên nhìn tôi: "Minh Dương, anh qua đây."
"Hả?" Mặc dù không biết đạo trưởng muốn tôi làm gì, nhưng tôi vẫn nghe lời bước đến trước mặt đạo trưởng, ông ấy lấy một con d.a.o nhỏ màu đỏ từ trong n.g.ự.c ra đưa cho tôi.
Tôi cẩn thận nhìn kỹ, thoạt nhìn con d.a.o này nho nhỏ, dài hơn một chút so với d.a.o gọt hoa quả nhưng cầm trong tay lại thấy rất nặng.
"Nó được tạo ra từ huyền thiết, hơn nữa còn ngâm trong m.á.u loãng chí dương vô cùng tinh khiết trong 9981 ngày, nếu gặp nguy hiểm thì đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c đối phương." Đạo trưởng nói với tôi một cách nghiêm túc.
Tôi gật đầu, thầm nghĩ Ôn Bội Như muốn minh hôn với tôi, đến lúc đó nếu không khuyên bảo được cô ta thì tôi chỉ có thể tự bảo vệ mình.
"Còn, còn chúng tôi thì sao? Đạo trưởng không có gì cho chúng tôi phòng thân sao?" Tôn Tử nhìn về phía đạo trưởng, ông ấy nhún vai, nói tôi là đồ đệ của ông ấy nên chỉ có thể bảo vệ tính mạng của một mình tôi mà thôi, sống c.h.ế.t của những người khác không liên quan đến ông ấy. Tôn Tử vừa nghe thấy câu này thì trong chốc lát, cả người chùng xuống, câu nói này giống như đang nói cho người khác rằng hãy chờ c.h.ế.t đi.
Để động viên Tôn Tử, tôi lại cởi bùa hộ mệnh mà đạo trưởng cho mình đưa cho Tôn Tử, ít nhất như vậy có thể làm Tôn Tử yên tâm hơn một chút, đạo trưởng nhìn Tôn Tử một cái nhưng không nói gì.
Tôn Tử nắm chặt lấy bùa hộ mệnh, vẻ mặt lo sợ đã đỡ hơn chút. . Truyện Full
Vương Thành không nhịn được mà lắc đầu, nói nhìn bề ngoài Tôn Tử cao lớn như thể không sợ gì, không ngờ lại nhát gan như thế.
"Tôn thiếu gia, mọi người ăn ít cơm sáng đi." Ngoài cửa có tiếng Huệ Bình, cô ấy đẩy cơm sáng vào trong qua cái lỗ thủng, nghe tiếng còn hơi run rẩy.
Vương Thành hét lớn: "Cô đừng đi, nói cho rõ ràng xem rốt cuộc các cô muốn làm gì?"
Giọng Vương Thành rất cao, giống như đang cãi nhau với người khác vậy, tôi lập tức túm Vương Thành lại, ra hiệu im lặng cho anh ta.
Sau đó bèn hỏi Huệ Bình bằng giọng nói dịu dàng, hỏi vì sao lại nhốt chúng tôi lại.
Huệ Bình im lặng, sau đó lại thở dài.
"Huệ Bình, tôi biết cô cũng khó xử, chắc chắn những chuyện này không phải là chủ ý của cô, nhưng cho dù phải chết, chúng tôi cũng phải c.h.ế.t một cách minh bạch chứ." Giọng của tôi giống như đang khẩn cầu cô ấy.
Phỉ Phỉ vừa nghe đến hai chữ "phải chết" thì không nhịn được mà khóc rống lên, Huệ Bình nghe thấy tiếng động trong phòng thì cũng động lòng trắc ẩn.
"Tôn thiếu gia, mẹ tôi nói rồi, các cậu nhất định phải chết, tôi từng cầu xin giúp mọi người, nhưng..." Huệ Bình muốn nói lại thôi.
Mẹ? Mẹ trong lời Huệ Bình nói là ai? Chẳng lẽ là dì Liên?
"Bình nhi, ai bảo con nói hươu nói vượn thế? Còn không mau quay về chuẩn bị hỉ phục đi, lề mà lề mề thì sao kịp cho việc ngày mai hả?" Âm thanh bén nhọn này chắc chắn là của dì Liên.
Bà ta vừa lên tiếng, Huệ Bình giống như chuột thấy mèo, rời khỏi đây một cách nhanh chóng.
Dì Liên đi đến phía trước cửa, cười khà khà thật đáng sợ, tôi nghe thấy mà lòng run lên.
"Thiện ác đến cùng cũng sẽ có báo, đừng vui mừng quá sớm." Đạo trưởng thờ ơ nói một câu với dì Liên ở ngoài cửa.
Tiếng cười của dì Liên im bặt, sau đó thổi một làn khói trắng vào trong qua lỗ thủng, đạo trưởng hô to không ổn, là khói mê, bảo chúng tôi che miệng lại.
Nhưng đã quá muộn rồi, tôi và Vương Thành đứng gần cửa nhất nên đã hít phải khói mê, tôi lảo đảo, cảm giác phía sau có người đỡ lấy tôi, quay đầu lại nhìn thì thấy đạo trưởng.