Pháp lực của đạo trưởng tôi đã từng thấy qua, lời ông ta nói tôi rất tin, chỉ là không có cách nào đón nhận lời nói này. Tôi từng nghĩ rằng Kiến Nam đã c.h.ế.t, nhưng tôi chưa từng nghĩ qua sẽ thấy Kiến Nam c.h.ế.t ngay trước mắt mình.
Tôi ôm chặt đầu, trong lòng chỉ có một ý nghĩ cho dù thế nào cũng không được để Kiến Nam xảy ra chuyện. Tôi phớt lờ đạo trưởng, trực tiếp chạy hộc tốc ra ngoài muốn tìm bác sĩ Phạm tới giúp.
Vương Thành thấy tôi từ dưới hầm chạy lên thì mặt mũi đầy kích động hỏi: “Minh Dương sao rồi? Mọi chuyện sao rồi?”
“Bác sĩ Phạm, giúp tôi gọi bác sĩ Phạm tới đây.” Tôi không trả lời câu hỏi của Vương Thành mà trực tiếp yêu cầu anh ta. Anh ta thấy vẻ mặt đầy lo lắng của tôi cũng không dám chậm trễ lập tức chạy đi tìm bác sĩ Phạm.
Phỉ Phỉ cúi người nhìn tôi gấp gáp hỏi: “Sao thế? Có ai bị thương sao?”
“Phỉ Phỉ, bọn anh tìm thấy Kiến Nam rồi.” Tôi nhìn cô ấy, nhưng tôi không nói tình hình hiện tại của Kiến Nam.
Phỉ Phỉ kinh ngạc tới không nói được gì, đôi mắt vốn dĩ đã to giờ mở trừng như thể muốn rớt ra ngoài. Cô ấy lắp bắp hỏi: “Kiến Nam? Anh ta? Anh ta sao rồi?
Mọi người chúng tôi khi nhìn thấy chân của Kiến Nam thì đã đoán rằng cậu ấy lành ít dữ nhiều, hôm nay bỗng dưng biết được cậu ấy vẫn sống thì đều không khỏi trấn động một phen.
“Vậy còn không nhanh đưa Kiến Nam lên?” Phỉ Phỉ nhìn tôi khó hiểu, không biết tôi còn đang đợi cái gì.
Tôi trầm mặc cúi đầu không nói, vừa đúng lúc Vương Thành đã kéo bác sĩ Phạm tới.
Bác sĩ Phạm vừa nghe tới việc phải xuống hầm thì cau mày: “Các anh làm cái gì vậy? Nếu dưới đó có người bị thương sao không mang lên đây cho tôi khám?”
Rõ ràng bác sĩ Phạm không ngờ được tình hình, tôi chau mày giải thích với ông ta người bị thương đã không thể cử động, vẫn phải phiền ông ta đi một chuyến. Bác sĩ Phạm rất do dự.
“Bác sĩ Phạm, lương y như từ mẫu, ông giúp chúng tôi đi.” Vương Thành cũng lên tiếng khuyên. Bác sĩ Phạm bất lực thở dài đồng ý.
Tôi lập tức trèo xuống, bác sĩ Phạm cũng từ từ men theo cầu thang xuống dưới, tôi cẩn thận đỡ ông ta.
“Minh Dương, em cũng xuống.” Phỉ Phỉ không biết lấy đâu ra dũng khí, cũng muốn xuống dưới, lúc này tôi cũng không muốn cấm cản.
Có lẽ là do lời đạo trưởng nói, sinh mạng Kiến Nam giờ như ngọn đèn trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, đây có thể là lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt cậu ấy.
Tôi một tay đỡ bác sĩ Phạm, một tay kéo Phỉ Phỉ. Mắt tôi đã thích ứng với bóng tối nhưng hai người họ đi lại vẫn loạng choạng khó khăn.
Tôi khá vất vả mới đưa được bọn họ tới căn phòng kia, vào tới nơi mới phát hiện bầu không khí không đúng lắm. Đạo trưởng ngồi trước vò rượu lẩm nhẩm niệm kinh, Tôn Tử đang gạt nước mắt.
Kiến Nam đầu rủ xuống không chút động tĩnh.
Tôi đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì, nhưng vẫn cố chấp đặt đôi tay đang run rẩy lên vai bác sĩ Phạm thấp giọng nói: “Bác sĩ Phạm, ông, phiền ông xem bạn tôi, cậu ta còn cứu được không?” Bác sĩ Phạm đang đứng lặng người không nhúc nhích, hơi thở gấp gáp. Ai nhìn thấy tình cảnh này cũng sẽ bị dọa cho kinh sợ.
Bác sĩ Phạm bị tôi vỗ liền định thần lại, ông ấy gật gật đầu lắp bắp nói: "Đây? Đây là?”
“Minh Dương, Kiến Nam, cậu ấy đã không còn thở nữa rồi.” Tôn Tử nhìn tôi nức nở nói.
Đầu óc tôi lúc này ong lên, phớt lờ lời Tôn tử nói, lớn giọng thúc giục bác sĩ Phạm. Bác sĩ Phạm hoảng hốt gật đầu tiến lên thêm nửa bước, vẫn còn cách vò rượu khoảng một mét nữa sống c.h.ế.t không chịu bước tiếp.
Cả người bác sĩ Phạm run lên tiến về phía trước giơ tay ra trước mũi Kiến Nam kiểm tra sau đó ngẩng đầu nói với tôi: “Anh ta đã không còn thở rồi.”
Tôi ngã khuỵu xuống nền đất, không còn hơi thở? Mới có mấy phút cậu ấy đã không còn thở nữa?
"Người c.h.ế.t đã đi rồi, tôi siêu độ cho anh ta, hy vọng anh ta đi tới miền cực lạc." Đạo trưởng thần sắc rất bình tĩnh, giống như phong thái thường ngày của ông ta. Mặc dù đang ở trong hình hài trẻ nhỏ nhưng cũng không che giấu được thần sắc bình tĩnh khi đối mặt với mọi chuyện.
Tôi cắn chặt răng phẫn nộ, tuy biết rằng trong lúc này phải bình tĩnh không được kích động nhưng không thể khống chế bản thân.
Nếu bây giờ mà bắt được hung thủ tôi sẽ lập tức cho hắn một viên đạn. Đây là hầm của Minh Gia, việc này lão thái bà không thoát khỏi liên can.
Nhớ lại những lời dì Liên nói trước đây toàn là lời giả dối mê hoặc mọi người vì không muốn chúng tôi không xuống dưới này. Tôi nộ khí xung lên não rút s.ú.n.g trong người chạy băng băng ra ngoài.
Đạo trưởng hét lên: “Ngăn anh ta lại.”
Tôn Tử và Phỉ Phỉ cùng lao ra muốn ngăn cản tôi, nhưng tôi đã triệt để mất đi lý trí, cảm thấy trước giờ chúng tôi luôn ở thế bị động.
Tôi không thể tiếp tục đứng yên nhìn từng người bên cạnh mình bị hại nữa, không thể tiếp tục chịu đựng như vậy nữa, cái gì mà manh mối chứng cứ đều không cần thiết nữa, tôi chắc chắn là lão thái bà c.h.ế.t tiệt đó làm.
Tôi từ dưới xông ra, Vương Thành thấy tôi vừa định mở miệng hỏi tình hình thì tôi đã chĩa s.ú.n.g về phía dì Liên ngồi cạnh đó.
Huệ Bình kinh sợ nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu, cậu định làm gì thế?”
“Pằng” Tôi bóp cò, trong phút chốc cảm thấy đầu óc như vừa bừng tỉnh sau cơn mê.
Vương Thành mặt mũi biến sắc cả kinh lao đến ấn s.ú.n.g trên tay tôi xuống, anh ta mặt mũi cứng đơ căng thẳng hét lên: “Minh Dương, anh làm cái gì thế? Tôi đưa s.ú.n.g cho anh là để anh tự vệ chứ không phải để anh làm loạn đi hại người khác.”
Làm hại người khác sao? Não tôi lập tức hiện lên hình ảnh Kiến Nam ở trong vò rượu: “Là các người bắt cậu ấy, tôi sớm đã đoán ra là do các người làm.”
Tôi gần như mất đi lý trí phẫn nộ gào thét. Lúc này Tôn Tử đã chạy lên từ dưới hầm dùng hết sức mình giữ tôi lại.
“Bốp” một cái, bàn tay lạnh băng đánh lên mặt tôi. Cả cơ thể tôi run lên bỗng chốc như bị đông cứng lại không thể cử động.