Vương Thành nhìn ngoài cửa gỗ, sắc trời thật sự u ám, mày nhíu lại, trong chốc lát, bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề.
Tôi nói với Vương Thành, đêm nay hay là mọi người cùng ở trong phòng khách, ngày mai thời tiết tốt hơn sẽ cùng xuống núi sau.
Sở dĩ tôi nói điều này là để kéo dài thời gian, tôi muốn tìm cơ hội hỏi đạo trưởng xem trong hồ lô của cậu ấy rốt cuộc là thuốc gì, tại sao lại phải lái xe đi?
Mặc dù Vương Thành có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, bầu không khí yên lặng rất khó xử. Đến giờ cơm trưa, tôi đề nghị xuống bếp chuẩn bị đồ ăn, thật ra cũng là để uống chút m.á.u gà trước.
Vương Thành dường như không còn sự phòng bị mạnh mẽ nào, chỉ gật đầu đồng ý, Tôn Tử cũng cùng tôi đi ra ngoài, vừa vào bếp liền lấy trong túi ra một bao thuốc lá, đưa tôi một điếu.
Hai chúng tôi đứng trước cửa nhả khói thuốc, Tôn Tử mặt buồn rầu, chốc chốc lại thở dài một cái.
“Minh Dương, thực ra có một chuyện tôi....tôi vẫn luôn giấu cậu.” Tôn Tử cúi đầu, tôi nhìn nghiêng cũng có thể nhìn ra vẻ trầm buồn của cậu ấy.
“Cái gì?” Tôi nhìn chằm chằm Tôn Tử, không biết cậu ấy muốn nói gì.
“Tôi...tôi từng nhìn thấy một nữ quỷ trong trạch viện.” Tôn Tử nói xong, vẫn nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi.
Tuy rằng bây giờ là ban ngày, nhưng bởi vì thời tiết âm u, cả đại trạch như bị bao phủ trong sương mù, khiến người ta vô cùng bất an.
“Nữ quỷ?” Thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là Thanh Thanh, nhưng Tôn Tử cũng có thể nhìn thấy nữ quỷ sao? Tại sao tôi chưa nghe Tôn Tử nhắc đến bao giờ?
“Đêm đó tôi thức dậy muốn đi vệ sinh, nhưng vừa mở cửa gỗ ra thì thấy một bóng đen lơ lửng trước mặt, bay về phía phòng của cậu.” Tôn Tử ngước mắt lên, ánh mắt đầy sợ hãi: “ Minh Dương, trước đây tôi không để ý lắm đến ngày c.h.ế.t ghi trên bài vị, tôi còn tưởng nó chỉ để dọa người thôi, còn bây giờ....”
Tôn Tử cúi đầu, một tay nắm chặt.
Có thể nhìn ra cậu ấy rất lo lắng cho tôi, có lẽ ngày trước cậu ấy cứ khăng khăng muốn học pháp thuật từ đạo trưởng cũng là vì tôi.
“Tôn Tử, cậu không cần lo lắng cho tôi, giống như lời đạo trưởng nói, đây là số phận của tôi, chuyện gì đến sẽ đến thôi.” Những nhân quả này, đều là bởi vì yêu hận tình thù từ kiếp trước.
Tôn Tử ngây người, thở dài, nói giá như chúng ta không đến đây thì tốt biết mấy, lúc này chắc còn đang đi học, hoặc là đánh điện tử trong quán game rồi.
Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu tôi không đến đây, có lẽ tôi đã bắt đầu làm việc, nỗ lực nuôi sống bản thân mình. Nhưng bây giờ đã quá muộn, trò chơi giống như đã bắt đầu, không chơi hết ván thì không thể dừng lại.
Tôi và Tôn Tử đang nói chuyện thì nhìn thấy Huệ Bình đi về phía chúng tôi, cô ấy nhìn vào nhà bếp một lượt, hai đứa chúng tôi nói là đi nấu cơm mà kết quả là đến lửa còn chả nhóm lên.
“Tôi biết là tôn thiếu gia không biết nấu cơm mà, để tôi làm cho.” Huệ Bình vừa nói vừa ngồi xuống cái ghế nhỏ bắt đầu nhóm lửa, tôi và Tôn Tử cũng không định quay trở về ngay với không khí nặng nề ở phòng khách nên cùng nhau ra hậu viện, đứng hút thuốc cạnh cây hòe.
Trong lúc nói chuyện, tôi phát hiện có vài con quạ sà xuống giếng, mấy ngày nay trời không mưa nên chắc giếng cũng cạn nước. Điều này khiến tôi nhớ đến lời khẩn cầu của Tiểu Phân, bèn bước nhanh về phía giếng khô.
Giếng cạn này không sâu, nhưng bầu trời âm u khiến tôi nhìn không rõ bên dưới thế nào.
“Sao thế Minh Dương?” Tôn Tử cũng đi theo tôi.
“Tôn Tử, dưới đáy giếng này có nửa cỗ t.h.i t.h.ể, chúng ta có cần gọi Vương Thành đến đem nửa cỗ t.h.i t.h.ể này lên không?” Tôi biết nếu chỉ có một mình chắc chắn sẽ không làm được, bởi vì nhất định phải có một người xuống đáy giếng, một người khác ở trên hỗ trợ kéo lên.
Nói thật lòng, nghĩ đến bộ dạng đáng sợ của Tiểu Phân, tôi thực sự không đủ dũng cảm để xuống giếng giúp vớt x.á.c lên, nhưng chuyện tôi đã hứa với cô ấy thì sớm muộn gì cũng sẽ phải làm.
Nếu ngày mai thời tiết tốt lên, chúng tôi sẽ cùng Vương Thành rời đi, không biết khi nào mới có thể trở về, Tiểu Phân cứ lang thang như vậy cũng rất đáng thương.
"Cái gì? Nửa cỗ t.h.i t.h.ể?" Tôn Tử kinh ngạc nhìn tôi, hỏi tôi làm sao biết dưới đó còn có một nửa t.h.i t.h.ể nữa, rõ ràng khi trước, lúc vớt t.h.i t.h.ể lên thì chỉ thấy nửa thân dưới mà thôi.
“Tôi có thể nói, chuyện này là do Tiểu Phân nói không?” Tôi quay đầu hỏi Tôn Tử.
Tôn Tử sững sờ nhìn xung quanh, lúc này Tiểu Phân cũng từ dưới giếng bay lên. Cô ấy đứng trước mặt Tôn Tử, sợ hãi nhìn cậu ấy.
Nhưng Tôn Tử lại không nhìn thấy Tiểu Phân, tôi cũng không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Theo như Tôn Tử nói, cậu ấy có thể nhìn thấy nữ quỷ, vậy thì cũng phải thấy Tiểu Phân chứ.
“Minh Dương, Minh Dương, cậu…..cậu……cậu đừng dọa tôi.” Tôn Tử sợ hãi nhìn tôi.
“Tôi không lừa cậu, bây giờ cô ấy đang ở trước mặt cậu đấy.” Tôi nghiêm túc, Tôn Tử không nói lời nào liền đứng ngay ra sau lưng tôi, kéo tay, giục tôi mau chóng về phòng khách.
Tôi biết người bình thường khi nghe thấy chuyện này đều sẽ cảm thấy sợ hãi. Mặc dù bình thường Tôn Tử rất dũng cảm nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái như vậy, từ một người theo thuyết vô thần, cậu ấy đã trở thành một tên “quỷ nhát gan” sợ ma sợ quỷ.
Tiểu Phân nhìn Tôn Tử, khẽ chau mày, khuôn mặt thối nát của cô ấy dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tôi bảo Tôn Tử về phòng trước, cố tình nói muốn ở lại để hút nốt điếu thuốc dở, nhưng thực ra là muốn nói chuyện với Tiểu Phân. Ánh mắt vừa rồi của Tiểu Phân khiến tôi cảm thấy cô ấy như có gì muốn nói với tôi.
Thấy bóng Tôn Tử càng lúc càng xa, tôi chủ động hỏi: "Sao thế? Sao cô lại nhìn Tôn Tử như vậy?"
“Tôn thiếu gia, sao….sao tôi lại cảm thấy hình như hôm qua cậu ấy có ra chỗ giếng này.” Cô ấy nói với vẻ nghiêm túc.
Tôn Tử đã từng đến giếng? Tôi nhớ ra rồi, lúc đó tôi đang ngồi trên cửa chỗ lối vào hậu viện, hôm ấy Tôn Tử và Phỉ Phỉ cãi nhau, tâm trạng phức tạp nên đến đêm tôi mới ra đây ngồi cho yên tĩnh.
"Không, không phải là ban đêm, tôi cảm thấy bên ngoài đã có ánh sáng rồi nên không dám ra ngoài." Tiểu Phân nói rất chắc chắn.
Có ánh sáng? Vậy không phải là buổi tối rồi.
“Đúng rồi, hình như cậu ấy ném cái gì đó xuống giếng.” Tiểu Phân nắm lấy tóc mình, nói nhỏ.