Điều này thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, là ai lái xe đi mất?
"Có chuyện gì vậy? Sao lại thế này?" Vương Thành nhìn bốn phía xung quanh, tối hôm qua tất cả chúng tôi đều ở trong nhà, người lái xe đi mất có lẽ không phải người trong số chúng tôi.
Vương Thành lẩm bẩm trong miệng, cứ đi đi lại lại không ngừng.
Tôi nhíu mi, cố gắng không để bản thân rơi vào tình trạng hoang mang, ánh mắt dừng lại chỗ dấu chân trên đất, bên cạnh vị trí đỗ xe có vài dấu chân, mặc dù lúc đó người này nhón chân lên để che dấu vết, nhưng tôi vẫn mơ hồ nhìn ra đó có lẽ là dấu chân của một đứa trẻ.
Xem ra người lái xe đi không phải ai khác mà chính là đạo trưởng, trong lòng tôi chợt trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng vì sao đạo trưởng lại không cho chúng tôi rời khỏi đây?
"Vương Thành, tôi đã nói rồi, có lẽ h.u.n.g t.h.ủ là người khác, chúng ta phải đoàn kết lại, không thể để h.u.n.g t.h.ủ có cơ hội lợi dụng, anh nghĩ có phải không?" Tôi bước từng bước lại gần Vương Thành, nhỏ giọng từ tốn nói với anh ta.
Vương Thành nhíu mày lại, xem ra bây giờ anh ta cũng rất rối rắm, không biết có nên tin chúng tôi không.
Khi anh ta phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và anh ta chỉ có một bước chân thì lập tức giơ s.ú.n.g trong tay lên chĩa vào trán của tôi, bảo tôi lùi lại phía sau.
Tôi lập tức giơ hai tay lên tỏ ý mình sẽ không làm gì Vương Thành, hơn nữa còn lùi lại vài bước, vẻ mặt căng thẳng của Vương Thành mới thả lỏng hơn một chút.
Con ngươi của anh ta d.a.o động, có lẽ đang nghĩ đến những lời tôi vừa nói, anh ta là một cảnh sát tốt, ít nhất là theo quan sát trước đây, tôi thấy anh ta đáng tin hơn Kim Tiểu Hổ.
Cho nên tôi nghĩ sau khi anh ta suy nghĩ lại cẩn thận sẽ phát hiện ra vấn đề trong vụ này, còn h.u.n.g t.h.ủ, tôi đang nghĩ liệu có đang trốn trong bóng tối không?
Vương Thành lặng im một lúc lâu, cuối cùng buông s.ú.n.g trong tay xuống rồi hít một hơi thật sâu.
Sau khi anh ta hồi phục tâm tình, tôi bèn nhân cơ hội mở lời nói với Vương Thành: "Vương Thành, tôi hi vọng anh có thể tin tưởng chúng tôi, lúc trước tôi và Tôn Tử vào thị trấn mời các anh đến đây, chúng tôi tuyệt đối không phải là h.u.n.g t.h.ủ, chúng tôi và anh ở cùng một chiến tuyến."
Tôi nghĩ cái c.h.ế.t của Kim Tiểu Hổ đã tạo thành một nỗi khủng hoảng vô cùng lớn cho Vương Thành, chắc chắn anh ta đang nghĩ liệu chúng tôi có muốn đối phó với anh ta hay không, bây giờ chỉ có thể để Vương Thành cảm thấy chúng tôi và anh ta cùng một chiến tuyến thì mới có thể dỡ phòng bị trong lòng anh ta xuống.
Vương Thành hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía tôi: "Minh Dương, tôi và anh cũng ở cùng nhau một thời gian rồi, tôi thấy anh không phải là người xấu, nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, tôi không biết mình có thể tin anh hay không nữa."
"Đương nhiên là có thể, tôi muốn ở lại đây là để điều tra xem bạn tôi còn sống hay đã c.h.ế.t, chúng ta đang cùng làm một chuyện giống nhau." Tôi nhìn và nói với Vương Thành một cách chắc nịch.
Vương Thành nghe xong thì gật nhẹ đầu, bây giờ, ngoài việc tin tưởng tôi thì anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Tôi vươn tay ra đỡ Vương Thành, cơ thể Vương Thành mềm nhũn dựa vào vai tôi, xem ra thần kinh của anh ta vẫn luôn căng thẳng.
"Chúng ta vào trong thôi, mọi người ngồi lại bàn luận cho kỹ, có câu ‘Một cây chẳng làm nên non’, chúng ta nhiều người như vậy chắc chắn sẽ nghĩ được điều gì đó." Tôi thấy đạo trưởng không cho chúng tôi rời khỏi đây chắc chắn là có lý do của cậu ấy.
Tôi đưa tất cả mọi người về phòng khách, hơn nữa còn bảo Vương Thành mở còng tay của Phỉ Phỉ và Huệ Bình ra, lúc đầu Vương Thành còn hơi do dự, nhưng sau khi tôi khuyên bảo thì cũng vẫn làm theo.
Anh ta và Kim Tiểu Hổ khác nhau, anh ta vẫn nghe theo lời khuyên bảo, sẽ không võ đoán phủ định ý kiến của người khác.
Phỉ Phỉ xoa cổ tay của mình, nâng ánh mắt lên trừng Tôn Tử một cái, trong ánh mắt đó có chứa sự oán hận nồng đậm.
Tôi đoán đó là bởi trước đó Tôn Tử nói muốn đưa Phỉ Phỉ đến đồn cảnh sát để điều tra, cho nên Phỉ Phỉ oán ghét Tôn Tử.
Còn Tôn Tử lại không để ý đến việc Phỉ Phỉ nhìn mình thế nào, Tôn Tử chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức dời tầm mắt sang hướng khác, cứ như đôi tình nhân đang cãi nhau.
"Minh Dương, bây giờ tôi muốn lấy khẩu cung của mọi người." Vương Thành vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng đã bắt đầu làm việc nghiêm chỉnh rồi.
Tôi lập tức bảo Huệ Bình đi lấy sổ và bút, Huệ Bình rảo bước lấy đồ lại đây, tay Vương Thành cầm bút nhưng lại run cầm cập.
Mặc dù anh ta đã cố gắng thể hiện rằng mình đang bình tĩnh, nhưng vẫn không lừa được tôi.
"Anh hỏi, tôi ghi lại, thế nào?" Tôi không đợi Vương Thành trả lời đã nhận lấy cái bút từ tay anh ta.
Vương Thành nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, nuốt nước miếng rồi nhìn về phía Huệ Bình, Huệ Bình là nhân vật mấu chốt, nửa ngón tay cái kia được phát hiện trong canh mà Huệ Bình nấu.
"Không phải tôi, thật sự không phải tôi." Vương Thành vẫn chưa mở lời, Huệ Bình đã gồng mình lên biện hộ.
"Huệ Bình, cô đừng căng thẳng quá, cảnh sát Vương cũng không nói là cô làm, anh ta chỉ muốn hỏi về tình hình lúc đó mà thôi, cho nên cô biết chuyện gì thì nói hết ra." Tôi nhỏ giọng an ủi Huệ Bình.
Huệ Bình rũ mắt xuống, cố gắng nhớ lại, sau một lúc thì ngẩng đầu lên vẫn là gương mặt mờ mịt vô tội, cô ấy nói mình luôn canh chừng nồi đất, không hề rời khỏi đó cho đến lúc canh sôi mới...
Huệ Bình bỗng nhiên dừng lại, hình như đã nhớ ra gì đó.
"Lúc canh sôi, có phải có ai đó vào nhà bếp không?" Tôi kích động hỏi.