Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 126: Huyết Y (2)




Không phải chứ, tôi cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, mọi chuyện giống như được sắp xếp từ trước.
Nếu Phỉ Phỉ là hung thủ tại sao cô ấy lại ngốc nghếch đến nỗi giấu cái áo dính m.áu ngay dưới gầm giường? Đây là muốn tự phô ra cho người ta đến bắt sao?
Một người bình thường tuyệt đối sẽ không làm vậy, tôi bước nhanh về phía Kim Tiểu Hổ, cười gượng với anh ta: “Cảm sát Kim anh đừng kích động, chuyện này chắc chắn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nếu Phỉ Phỉ là hung thủ sao cô ấy ngốc đến đỗi để các anh bắt dễ dàng vậy chứ?”
“Đây rõ ràng là cô ta tự giả vờ thông minh, cho rằng nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.” Kim Tiểu Hổ nói xong bèn lấy chân đá một cước vào chân tôi khiến tôi ngã lăn qua một bên.
Nói trắng ra anh ta không phải đối thủ của tôi, nhưng trong tay anh ta có súng, tôi không đối đầu trực diện được.
Bây giờ chỉ có thể tạm thời nghe theo anh ta mà đứng qua một bên. Cổ tay trắng trẻo nhỏ nhắn của Phỉ Phỉ nhanh chóng bị Vương Thành còng lại.
Tôn Tử cau mày nhìn Phỉ Phỉ không nói một câu nào, chứng cứ rành rành ngay trước mắt, chúng tôi cũng không có cách nào biện hộ.
Kim Tiểu Hổ thấy Phỉ Phỉ đã bị còng tay lại thì lập tức cất súng, khoa trương vẫy vẫy tay để Vương Thành đưa Phỉ Phỉ tới phòng khách, dương dương tự đắc nói tối nay sẽ phá xong án này.
Mọi người đều trầm mặc ở phòng khách. Con ngươi lấp lánh của Phỉ Phỉ quét qua mặt tôi, ánh mắt cô ấy hiện lên sự bối rối kinh ngạc.
“Mọi người, không phải chứ? Mọi người đang nghi ngờ tôi sao?" Phỉ Phỉ có lẽ vì kích động toàn thân run lên.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Phỉ Phỉ, tôi cảm thấy rất áy náy bởi tôi biết hung thủ không thể nào là cô ấy, nhưng cũng không có khách nào giúp cô ấy thoát khỏi tình cảnh này.
Huệ Bình dùng lực lắc mạnh còng tay nói lớn: “Các người tìm ra hung thủ rồi, có nên thả tôi ra không đây?”
“Thả cô? Đừng mơ, các người là đồng đảng với nhau.” Kim Tiểu Hổ nghĩ còn không nghĩ đã kết luận chắc nịch.
Kết luận này khiến tôi cảm thấy rất nực cười. Trước khi tới Minh trạch Phỉ Phỉ và Huệ Bình không hề quen biết nhau. Sau này quen biết rồi Huệ Bình cũng không ưa Phỉ Phỉ, luôn cố ý bày vẻ mặt bất mãn với Phỉ Phỉ.
Hai người họ sao có thể là đồng bọn chứ? Kim Tiểu Hổ này đúng là một tên đầu đất, nghĩ ra cái gì là nói cái đó, không hề cân nhắc xem liệu có mối quan hệ nào thực sự ở đây không? “Đừng có nói lung tung, Huệ Bình sao có thể là đồng bọn với cô Phỉ Phỉ chứ?” Dì Liên đứng một bên đã không nhịn nổi nữa bước tới biện bạch cho Huệ Bình.
Kim Tiểu Hổ trừng mắt với dì Liên: “Ở đây tới lượt bà nói sao? Tôi cảnh cáo bà, tối nay tất cả mọi người đừng hòng đi đâu, tất cả đều phải ở phòng khách này, đợi cho tới sáng mai. Tôi sẽ đưa hai tên sát nhân này về đồn.”
Kim Tiểu Hổ nhếch miệng tự đắc: “Tôi cũng xem như đã xứng với ba tôi rồi.”
“Nhưng ba anh tự sát mà, cái này?” Tôi không hiểu nổi tại sao suy nghĩ logic của Kim Tiểu Hổ lại hỗn loạn và không có trật tự như vậy, không hề nghe người khác nói.
“Tự sát? Ba tôi sẽ tự sát sao? Anh đùa cái gì vậy, à tôi biết rồi, có phải anh cũng là đồng bọn với họ?" Kim Tiểu Hổ hướng họng s.ú.n.g về phía tôi.
Tôi thật muốn xông lên cho anh ta vài quả đ.ấ.m để tỉnh ra. Tôi mà là hung thủ tôi phí sức lên trấn mời cảnh sát tới làm gì.
Vương Thành lắp bắp nói với Kim Tiểu Hổ chuyện này chắc không liên quan đến tôi, Kim Tiểu Hổ liền trừng mắt: “Anh bị dọa cho thành ra thế này rồi, anh còn có thể suy nghĩ cái gì chứ? Lần này về chúng ta phát lệnh truy nã Lưu Mị Nhi, sau đó nhốt hai người phụ nữ này vào tù là có thể phá liền hai vụ án rồi.”
Mắt Kim Tiểu Hổ lúc này lộ ra vẻ tham lam, anh ta nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ được thăng chức. Cho dù ba anh ta không còn anh ta vẫn có thể giữ chức quan, không có ai dám chống đối anh ta.
Xem ra trước kia vẻ mặt đau khổ khi biết tin ba mất của anh ta không phải do thương xót ba ruột mình mà là lo lắng cho tiền đồ của bản thân.
Tôi lắc đầu nhìn Kim Tiểu Hổ, dáng vẻ hiện tại của anh ta sợ là người khác nói gì cũng không nghe nữa rồi.
“Ọc ọc ọc!”
Mọi người yên lặng ngồi ở phòng khách hơn hai tiếng, bụng Kim Tiểu Hổ bắt đầu kêu ọc ọc, tôi cũng bắt đầu nhớ đến nửa bình m.áu gà trong phòng mình.
Trưa nay bận đi lục soát các phòng tìm manh mối đến mệt lả, tới giờ này nên ăn chút gì lấp đầy cái bụng rồi.
Kim Tiểu Hổ uống một ngụm trà, chịu không nổi nữa, liền ra lệnh cho Vương Thành: “Vương Thành, bây giờ anh đi làm chút gì đó cho tôi ăn.”
“Hả? Tôi?” Vương Thành nhìn vào hành lang tối om lòng tràn ngập sợ hãi.