Tâm trạng của Phỉ Phỉ rất kích động, kêu tôi tháo cái nhẫn đó ra. Nếu mặt trong nhẫn khắc một chữ “Nam” vậy cô ấy có thể khẳng định chắc chắn.
Những lời Phỉ Phỉ nói tôi cũng biết rõ. Kiến Nam có một thói quen là trên đồ của cậu ta luôn khắc ký hiệu riêng. Trước đây vòng cổ, đồng hồ của cậu ta cũng khắc chữ “Nam” này.
Tim tôi đập nhanh liên hồi, nhìn ngón tay kia da đầu tê dại.
Trước kia tôi từng suy đoán cái ngày Kiến Nam mất tích rất có khả năng cậu ta đã bị hại, nhưng nhìn ngón tay này giống như vừa mới bị chặt từ người sống, chưa hề thối rữa.
Tôi cau mày suy nghĩ, nếu như chứng minh được ngón tay này là của Kiến Nam, vậy có thể cậu ta vẫn còn sống.
Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu, tôi run run đưa tay ra nhưng vẫn không đủ can đảm để nhặt ngón tay đó lên.
“Để tôi.” Tôn Tử cắn răng bước lên phía trước, nhặt ngón tay rồi tháo cái nhẫn ra.
Cậu ta ghé mắt nhìn vào mặt trong cái nhẫn, trong phút chốc ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.
“Có phải của Kiến Nam không?” Giọng nói của tôi cũng trở nên lắp bắp. Tôi không tưởng tượng nổi nếu Kiến Nam vẫn còn sống thì khoảng thời gian này cậu ta đã phải trải qua bao nhiêu sự dày vò.
Tôn Tử gật đầu, đưa cái nhẫn cho tôi. Chữ “Nam” đập vào mắt khiến hốc mắt tôi ửng đỏ. Tôi cắn răng mở miệng nói: “Dì Liên hãy phối hợp với cảnh sát điều tra đi, cảnh sát Kim, anh có thể bắt đầu lục soát.”
Kim Tiểu Hổ nghiêm túc chỉ đạo Vương Thành lục soát hậu viện, anh ta ra trước viện kiểm tra, Tôn Tử xuống dưới hầm, tôi phụ trách các phòng.
Mệnh lệnh đưa ra xong tất cả mọi người đều giải tán đi làm việc của mình, bỗng nhiên một đôi tay lạnh như băng tóm lấy tôi.
“Vậy còn em?” Trong ánh mắt của Phỉ Phỉ vẫn d.a.o động bất an.
Tôi đỡ Phỉ Phỉ, hiện tại tôi không thể chăm sóc cô ấy, chỉ có thể để cô ấy về phòng nghỉ ngơi. Phỉ Phỉ dựa sát vào người tôi toàn thân gần như không có chút sức lực nào.
Sau khi đưa Phỉ Phỉ về phòng, tôi bắt đầu điên cuồng kiểm tra tất cả các phòng tìm kiếm manh mối. Minh Trạch này tuy rằng phòng tương đối nhiều nhưng cũng không có nơi nào đặc biệt.
Cách sắp xếp của mỗi căn phòng hầu như giống nhau. Tôi cũng đã tỉ mỉ kiểm tra tất cả nhưng đều không phát hiện ra những thứ như cơ quan hay bí mật gì.
Mệt mỏi cả một buổi chiều vẫn không có thu hoạch gì.
Chiều tối tất cả mọi người tập trung ở phòng khách, lúc này tôi mới phát hiện ra không chỉ mình tôi không có thu hoạch gì, mà bọn họ cũng không tìm được gì.
“Đừng có nghĩ chúng tôi không tìm ra được chứng cứ gì thì không làm gì được các anh.” Kim Tiểu Hổ nói xong móc điện thoại ra: “Giờ tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho đồn cảnh sát trên trấn điều người tới bắt nha đầu giúp việc nhà anh về điều tra.”
Kim Tiểu Hổ bắt đầu ấn số, tôi cũng phục anh ta luôn. Anh ta tới đây biết bao nhiêu ngày rồi chẳng lẽ không phát hiện ra ở đây không có tín hiệu? Tôi bất lực thở dài. Kim Tiểu Hổ nghe thấy tiếng điện thoại báo không thể kết nối được lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Đây là nơi quái quỷ gì vậy, đến sóng điện thoại cũng không có sao?” Kim Tiểu Hổ tức giận nạt nộ.
Thấy bộ dạng nổi cơn tam bành của anh ta, tôi chỉ có thể thấp giọng an ủi: “Cảnh sát Kim, anh đừng kích động, chúng ta nhiều người như vậy có thể từ từ suy nghĩ, sẽ có cách mà.”
Kim Tiểu Hổ ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi: “Các người thực sự đã tìm kỹ chưa vậy? Nếu không tại sao không tìm được bất kỳ thứ gì?”
Tôi nghĩ hung thủ đang cố tình đùa bỡn chúng tôi, khiến chúng tôi trở nên lo lắng sợ hãi. Hắn sẽ không dễ dàng để chúng tôi bắt được.
Kim Tiểu Hổ nói đúng, tôi vẫn còn một nơi chưa lục soát, là phòng của Phỉ Phỉ.
Bởi vì tâm trạng của Phỉ Phỉ rất bất an nên tôi để cô ấy về phòng nghỉ ngơi chứ không tới quấy rầy.
“Cái gì? Không phải tôi nói rõ là phải lục soát cẩn thận sao? Không được bỏ sót bất kỳ điểm nào dù nhỏ nhặt.” Kim Tiểu Hổ khiển trách tôi xong thì quay gót đi về hướng phòng của Phỉ Phỉ.
Phòng của Phỉ Phỉ đã khóa, chúng tôi phải gõ cửa hồi lâu cô ấy mới ra mở. Sắc mặt Phỉ Phỉ hơi tiều tụy, giống như vừa mới ngủ dậy.
Thấy cả đám người chúng tôi đứng trước cửa phòng cô ấy hoảng hốt: “Sao thế? Có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không phải, cô Phỉ Phỉ này, bây giờ chúng tôi muốn kiểm tra căn phòng của cô.” Kim Tiểu Hổ nói xong còn chưa đợi Phỉ Phỉ đồng ý đã lập tức đi vào trong.
Tôi không mong đợi gì, nghĩ cũng chẳng tìm được thứ gì đâu.
Kim Tiểu Hổ lục lọi từng ngóc ngách như ma làm, tôi đứng dựa ở cửa ngửi thấy trong phòng của Phỉ Phỉ có một mùi hương nhàn nhạt.
Mùi này hình như không giống mùi nước hoa của cô ấy, lúc có lúc không.
“Đây là cái gì?” Kim Tiểu Hổ ngồi xổm trên mặt đất tay chỉ vào dưới gầm giường
Tôi hơi nghiêng người nhìn xuống thì thấy hình như là một bộ quần áo. Kim Tiểu Hổ lôi nó ra, tôi và Tôn Tử không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Đây là bộ quần áo Kiến Nam mặc hôm mất tích, cũng là bộ đồng phục nhóm mà ba người chúng tôi mặc khi tham gia cuộc thi biện luận ở trường, tại sao tự dưng lại xuất hiện một cách ly kỳ dưới gầm giường Phỉ Phỉ?
Trên bộ quần áo còn thấm m.áu, màu m.áu còn rất mới giống như vừa bị vấy lên vậy.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào Phỉ Phỉ. Kim Tiểu Hổ lùi sau hai bước, rút s.ú.n.g từ trong thắt lưng ra chĩa vào Phỉ Phỉ.
“Thật không ngờ cô lại chính là hung thủ, Vương Thành còng tay cô ta lại cho tôi. Lần này chúng ta xem như phá được án mạng liên hoàn lớn rồi." Kim Tiểu Hổ mặt đầy đắc ý.