Anh ta còn nở một nụ cười rất biến thái: “Ha ha ha, cô Phỉ Phỉ, tôi thích uống canh này lắm, hay là cô đút cho tôi đi.”
Kim Tiểu Hổ đúng thật là không biết xấu hổ, ngoài việc đưa đẩy các cô gái ra thì tôi thực sự không biết anh ta còn có thể làm gì. Mà anh ta cũng chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của tôi, vừa ăn vừa cười với Phỉ Phỉ.
Xem ra Phỉ Phỉ sắp tức giận thật rồi, tôi còn cố khích cô ấy bằng cách thì thà thì thầm với Kim Tiểu Hổ, cái vẻ cắn tai lẫn nhau đó thực sự khiến người ta tức c.h.ế.t mà.
"Rầm" một tiếng, đột nhiên chiếc thìa trong tay Kim Tiểu Hổ rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tôi cau mày nhìn Kim Tiểu Hổ, anh ta vẻ mặt kinh ngạc, há to miệng chỉ chỉ trên mặt đất, lắp bắp nói: "Tay, tay, tay?"
Tôi nhìn xuống và thấy nửa ngón tay trên mặt đất, Kim Tiểu Hổ cong người và bắt đầu nôn mửa điên cuồng, Phỉ Phỉ cũng không ngoại lệ.
Cũng may là tôi còn chưa đụng đến, nồi canh này là do Huệ Bình nấu, tôi kéo tay cô ta: “Huệ Bình, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Hả?” Huệ Bình vẻ mặt kinh ngạc vô tội.
Huệ Bình lắc đầu chối bỏ, nói cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta chỉ thêm thịt quạ đen và mấy loại thảo mộc vào thôi, ngón tay kia chắc chắn không phải cô ta cho vào.
Vẻ mặt Huệ Bình rất hoang mang, trông không giống như đang nói dối. Vậy người đó là ai? Tôi bước về phía ngón tay một cách khó khăn.
Ngón tay này vẫn chưa chín, chắc là mới được bỏ vào không lâu.
Kim Tiểu Hổ bình tĩnh lại, cảm thấy vừa rồi mình hơi mất đi tư thái một chút, lập tức hét lớn yêu cầu bắt Huệ Bình lại đưa về đồn cảnh sát thị trấn.
Anh ta vừa nói vừa lấy còng tay ra, tôi biết Huệ Bình, lão thái bà và dì Liên là cùng một giuộc, nhưng chắc cô ta cũng không ngu ngốc đến mức làm ra chuyện này trước mặt cảnh sát đâu nhỉ? Làm vậy không phải là chắc chắn sẽ bị bắt rồi sao?
“Hả? Không phải tôi, không phải tôi. Tôi không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào hết. Tôi.....” Huệ Bình ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng là đang cầu cứu.
“Không phải cô thì là ai? Canh này là do cô hầm còn gì.” Kim Tiểu Hổ không nói lời nào liền trực tiếp còng tay Huệ Bình lại.
“Hu hu hu, tôn thiếu gia, tôi vô tội.” Huệ Bình sợ hãi bật khóc.
Tôi lập tức nói đỡ cho Huệ Bình, nói với Kim Tiểu Hổ chuyện này căn bản không hợp lý. Kim Tiểu Hổ lại trừng mắt với tôi, nói anh ta làm cảnh sát phá án bao nhiêu năm nay rồi, không cần tôi phân tích.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dì Liên cũng chú ý đến tiếng ồn ào đó.
Thấy hai tay Huệ Bình bị còng lại, bà ta lập tức nhíu mày, ngước mắt nhìn Kim Tiểu Hổ, hỏi: “Cảnh sát, anh làm vậy là có ý gì? Huệ Bình đã làm sai chuyện gì, sao lại tùy tiện bắt người như vậy?” “Làm sai gì à? Bà nhìn xem, đây là cái gì?” Kim Tiểu Hổ chỉ chỉ ngón tay trên mặt đất, còn liều mạng nhổ nước miếng, sắc mặt tái nhợt.
Dì Liên cau mày nhìn Huệ Bình, Huệ Bình liều mạng lắc đầu, nói rằng chuyện này không liên quan gì đến cô ấy cả.
Nhưng Kim Tiểu Hổ lại vô cùng chắc chắn, còn liên hệ vụ ngón tay với cái c.h.ế.t của bố mình, cho rằng người gi.ết bố mình cũng ở trong nhà này.
Kim Tiểu Hổ híp mắt, suy nghĩ một chút, sau đó nói muốn lục phòng.
Tôi nghe xong thì thấy ý kiến cũng khá hay, để không bị dì Liên và những người khác chú ý, tôi chỉ dám ra ngoài vào ban đêm để tìm manh mối.
Nhưng nếu thế này, tôi có thể điều tra một cách quang minh chính đại rồi.
Dì Liên cười lạnh: "Cảnh sát Kim, anh cho rằng Minh trạch chúng tôi là nơi như thế nào? Anh thậm chí còn không nghe ngóng xem, phó trưởng trấn của thị trấn này là ai?"
Dì Liên thực sự rất thông minh, lúc này còn lấy cả ông cậu ra để áp chế Kim Tiểu Hổ.
Nhưng Kim Tiểu Hổ lại cười: "Tôi tới đây là để điều tra vụ án, tôi nghĩ phó trấn trưởng Đỗ nếu phát hiện ra thì sẽ ủng hộ tôi thôi."
Nói xong, Kim Tiểu Hổ kéo Huệ Bình, bảo tôi gọi Vương Thành và Tôn Tử đến, người nhiều làm việc nhanh, mọi người cùng nhau khám xét Minh trạch.
Tôn Tử và Vương Thành còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị tôi gọi đến phòng khách tập hợp. Vương Thành vừa nhìn thấy ngón tay kia thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ấy quay người nôn một trận, Tôn Tử thì lại bình tĩnh hơn nhiều.
Phỉ Phỉ ngồi trên ghế và nhìn chằm chằm vào ngón tay đó, đôi mắt né tránh mất tập trung, như thể cô ấy đã phát hiện ra điều gì đó mà chúng tôi không chú ý.
“Phỉ Phỉ, cô sao thế?” Tôi đến bên cạnh Phỉ Phỉ, trầm giọng hỏi.
Phỉ Phỉ nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi, dùng tay nắm chặt các góc quần áo, trông có vẻ hơi rối.
“Cô thấy khó chịu à? Vậy thì về phòng nghỉ đi.” Tôi nhẹ nhàng nói với Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ đột nhiên ngước mắt lên nhìn tôi, môi run run nói với tôi: “Minh Dương.....ngón....ngón tay đó là của Kiến Nam.”
Nói xong, Phỉ Phỉ bắt đầu bật khóc, khóc một cách tuyệt vọng.
Tôi liếc nhìn, chiếc nhẫn bạch kim trên nửa ngón tay này là kiểu dáng rất bình thường, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, nhưng Phỉ Phỉ lại kiên quyết khẳng định rằng đó là ngón tay của Kiến Nam.