Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 122: Nhiệt Tình Như Lửa (2)




“Có đáng không?” Tôi nhìn bóng lưng Tôn Tử, hỏi.
Không phải tôi đang mỉa mai cậu ấy, chỉ là tôi cảm thấy Tôn Tử là một người tốt, trọng tình nghĩa, ngoại hình cũng đẹp trai, thực ra cũng có rất nhiều cô gái thích cậu ấy.
Cậu ấy không cần thiết phải ở cạnh một người phụ nữ chỉ coi cậu ta là thứ đồ chơi, để lại cho cậu ấy vết thương khó lành.
“Minh Dương, tôi thực sự không thể khống chế được bản thân mình. Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy đến điên cuồng. Tôi biết là không đáng, nhưng không cách nào buông tay.” Tôn Tử vừa nói vừa khuỵu người, sau đó gục người xuống khóc nức nở như một đứa trẻ.
Tôi và Tôn Tử đã quen nhau nhiều năm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế này.
“Tôn Tử?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu ấy.
“Minh Dương, để tôi yên tĩnh một mình đi.” Giọng Tôn Tử có hơi run rẩy.
Tôi gật đầu, nhưng lại không yên tâm nên không đi hẳn mà đứng ở lối vào hậu viện, âm thầm bảo vệ cậu ấy.
“Hu hu hu”
Một cơn gió thoảng qua tai, tôi thấy lạnh sống lưng, khi ngoảnh lại, tôi sợ đến suýt hét lên.
Nhưng theo phản xạ, tôi lập tức che miệng lại, bởi vì người đứng sau lưng tôi không phải ai khác mà chính là Tiểu Phân. Đến tận bây giờ khi nhìn thấy nửa thân thể là hồn ma của cô ấy, tôi vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Tiểu Phân muốn đến gần tôi hơn, nhưng vừa bước tới gần một bước, ngay lập tức bị một thứ gì đó dội lại.
“A.” Tiểu Phân hét lên và ngây người nhìn tôi, đứng cách tôi năm, sáu mét.
“Tiểu Phân? Cô...cô sao vậy?” Tôi chớp mắt hỏi.
Tiểu Phân vẻ mặt đau khổ, nói trên người tôi dường như có một luồng sáng.
Ánh sáng? Tôi lập tức nhớ tới tấm bùa hộ thân mà đạo trưởng đưa tôi trước khi đi, nhất định là nó phát huy tác dụng rồi.
“Tôn thiếu gia, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu, chỉ là bộ dạng này khiến tôi không cách nào đầu thai chuyển thế, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ thôi.” Tiểu Phân vừa nói vừa nghẹn ngào.
Trong màn đêm mờ ảo này, dưới ánh nến lung linh, mọi thứ càng trở nên ma quái và đáng sợ hơn. “Tiểu Phân, cô đừng khóc, tôi nhất định sẽ điều tra rõ nguyên nhân cái ch.ết của cô. Cô thật sự không có chút ấn tượng nào về cái ch.ết đó sao?” Tôi nghiêm túc nhìn Tiểu Phân.
Lúc trước Bảo Châu ch.ết ở bệnh viện cũng không nhớ rõ lắm mình ch.ết như thế nào, nhưng sau này thì nhớ lại rồi, tôi nghĩ Tiểu Phân cũng có thể nhớ được chút gì đó.
Tiểu Phân mặt vẫn buồn bã, nói mình bị người ta đánh lén từ phía sau, căn bản không kịp nhìn xem mặt của người đó như thế nào.
Không nhìn thấy mặt của đối phương? Tôi bất giác cau mày.
“Vậy trước lúc đó, cô có nghe thấy tiếng gì lạ, hay có xảy ra chuyện gì bất thường không?” Tôi cẩn thận nhắc nhớ Tiểu Phân, hy vọng có thể giúp cô ấy nhớ lại điều gì đó.
“Cái này....” Nghe tôi nói đến đây, đôi mắt đờ đẫn của Tiểu Phân như lóe lên một tia sáng: “Đúng rồi, Tôn...Tôn thiếu gia, hình như tôi nghe thấy tiếng chuông.”
Tiếng chuông? Tôi ở Minh Trạch lâu như vậy, tiếng quỷ khóc sói tru thì đã từng nghe thấy rồi, thế nhưng tiếng chuông, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe qua.
“Đúng vậy, tôi dám chắc là tiếng chuông, âm thanh vô cùng dứt khoát. Ngày trước xuống thị trấn tôi có thích một chiếc chuông nhưng không nỡ mua, tiếng chuông này tôi vẫn nhớ.” Tiểu Phân nói rất chắc chắn.
Nhưng cho dù là tiếng chuông, thì nó có ý nghĩa gì? Mọi thứ vẫn chìm trong mờ mịt, không có chút manh mối nào.
“Tôn thiếu gia, tôi cầu xin cậu, giúp tôi tìm nửa thân còn lại về, hỏa táng cùng phần t.h.i t.h.ể dưới giếng, để tôi có thể toàn thây mà đầu thai chuyển thế.” Tiểu Phân khóc nhỏ.
Cô ấy là một người lương thiện và tốt bụng, cho dù có bị gi.ết cũng không thành lệ quỷ, điều duy nhất cô ấy mong muốn là được đầu thai.
Việc này có độ khó nhất định, bởi vì người đưa t.h.i t.h.ể là Lục Đông đã ch.ết, tôi không biết một nửa t.h.i t.h.ể còn lại đã bị vứt ở đâu rồi,
Nhưng nhìn cô gái tội nghiệp đang rơi nước mắt trước mặt, tôi thực sự không đành lòng từ chối nên chỉ có thể đồng ý.
“Đúng rồi, Tiểu Phân, nơi này ngoại trừ cô ra, cô có còn nhìn thấy người phụ nữ nào mặc sườn xám gấm không?” Tôi muốn biết Thanh Thanh liệu có còn ở đây không.
Tiểu Phân nghe rồi lắc đầu: “Tôn thiếu gia, tôi vẫn luôn trốn ở trong giếng, người phụ nữ mặc sườn xám gì đó, tôi chưa từng nhìn thấy.”
Tiểu Phân nói xong, ngước mặt lên nhìn trăng, chau mày nói: "Tôn thiếu gia, trời sắp sáng rồi, tôi phải trở lại giếng đây."
Quỷ sợ nắng, tôi đương nhiên hiểu điều này nên không hỏi thêm.
Tiểu Phân vừa đi, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, tôi quay đầu nhìn về phía Tôn Tử, cậu ấy đang ngồi một mình bên giếng, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.
Tôi nhìn bầu trời dần xám xịt, ngáp dài rồi tựa vào khung cửa, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.