Nói đến đây, bà nội liền thở dài: "Nhưng đào hát cuối cùng vẫn chỉ là đào hát, cô ta nhận được của hồi môn của Minh gia xong lại cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay."
Cao chạy xa bay? Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Mộ Thanh Thanh bị người ta khoét mắt, Ôn Bội Như đoan trang hiền thục kia lại sai người khoét mắt Mộ Thanh Thanh, khiến cô ấy sống không bằng c.h.ế.t.
Để rồi cuối cùng, Mộ Thanh Thanh lại phải mang tội danh bạc tình.
"Cô ấy không bỏ trốn cùng người đàn ông khác." Tôi không biết vì sao trong lòng mình thấy rất ngổn ngang, không kịp nghĩ ngợi gì mà nói ra câu này.
Bà nội sững người, ngơ ngác nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt chợt lóe lên, nói: "Sao cháu lại nói như vậy? Trước khi c.h.ế.t, ông cố của cháu vẫn muốn đi tìm cô ta, Minh Dương à, người phụ nữ đó có cùng người đàn ông nào bỏ trốn hay không, bà cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ cô ta đã biến thành ác quỷ g.i.ế.c từng người từng người một trong Minh gia của chúng ta."
Nói rồi, bà tôi cho tôi xem cuốn gia phả Minh gia, tổng cộng năm trang, ghi tên hơn sáu mươi người, bà nói vốn dĩ mọi người đều sống ở đây, nhưng vào năm tôi sinh ra lại lần lượt từng người đều c.h.ế.t đi.
Cuối cùng ba tôi không còn cách nào khác đành phải đưa tôi rời khỏi đây, tất cả đều do lời nguyền của Mộ Thanh Thanh, cô ta là ác quỷ hại người.
Tôi bán tín bán nghi, nếu như Mộ Thanh Thanh thật sự hại người, vậy tại sao cô ấy có nhiều cơ hội như vậy lại không g.i.ế.c tôi? Hơn nữa cô ấy đã khóc thương tâm, dường như rất muốn tôi nhớ lại điều gì đó.
Tôi nghĩ nhất định cô ấy đã nhận nhầm tôi với ông cố, nói cho cùng thì cô ấy cũng là một người phụ nữ đáng thương.
"Bà nội ơi, chuyện của Mộ Thanh Thanh tạm gác sang một bên đã. Bạn của con là Trương Kiến Nam đã mất tích, con muốn nhờ bà cử người đi tìm giúp." Vấn đề này vẫn chưa được điều tra rõ ràng nên tôi cũng không thể tranh luận với bà, tôi đành chuyển sang chủ đề khác, nhờ bà giúp tìm Kiến Nam.
"Minh Dương à, sao cháu lại không biết phân nặng nhẹ như vậy? Bây giờ cháu đã về đây thì cũng sẽ có khả năng bị hại c.h.ế.t, đoán không chừng bạn của cháu đã bị Mộ Thanh Thanh đó hại ch.ết rồi." Bà nói rất chắc chắn như thể đã tận mắt chứng kiến chuyện đó vậy.
Nhưng khi tôi truy hỏi, bà lại chỉ nói là phỏng đoán, còn nói trừ Mộ Thanh Thanh ra không còn người nào khác có thể làm như vậy, bao nhiêu người của Minh gia đã bị Mộ Thanh Thanh hại c.h.ế.t rồi, hiện tại chúng tôi đã vào đây nên Mộ Thanh Thanh cũng sẽ ra tay với chúng tôi.
Bà càng nói càng kích động, tay bà nắm chặt lấy tay tôi, nhắc đi nhắc lại nhiều lần, bảo tôi bất luận thế nào cũng phải tránh xa Mộ Thanh Thanh ra, nhưng nếu gặp phải cô ta hãy dùng huyết ngọc này để đối phó.
Khi huyết ngọc phát sáng, Mộ Thanh Thanh sẽ không dám tới gần, hơn nữa bà đã phái người đi mời đạo sĩ, ngài ấy sẽ lập tức tới đây, rất nhanh thôi Mộ Thanh Thanh sẽ bị thu phục.
Nghe bà nói, tôi gật đầu, chuyện của Minh trạch tôi không hiểu rõ, nhưng tôi hiểu rõ người và quỷ khác biệt.
Đến giờ ăn, bà nội nói sức khỏe không tốt muốn ở trong phòng nghỉ ngơi, nên trong phòng ăn chỉ có ba người tôi, Tôn tử và Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ nhìn viên huyết ngọc tôi đeo trước n.g.ự.c liền sờ vào một chút, vui vẻ dựa sát vào vai tôi, tươi cười nói: "Anh yêu à, em rất thích viên huyết ngọc này, tặng cho em đi."
"Không được, bà nội bảo anh phải luôn đeo nó, bằng không đợi khi quay về anh sẽ đưa cho em." Tôi lấy huyết ngọc lại.
Phỉ Phỉ nghe sau khi quay về tôi sẽ tặng cho cô ấy, cô ấy liền nở nụ cười tươi rồi còn chủ động hôn lên má tôi mấy cái, đã lâu rồi cô ấy không nhiệt tình với tôi như vậy, khiến tôi có chút thụ sủng nhược kinh. Sắc mặt Tôn Tử rất tệ, cậu ta cứ ngồi một bên ủ rũ không vui, không nói lời nào cũng không ăn gì.
"Tôn Tử à, cậu làm sao vậy?" Tôi gắp một miếng thịt heo kho lớn vào chén của Tôn tử: "Bình thường không phải cậu rất thích ăn uống sao, sao hôm nay lại không động đũa."
Tôn Tử nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tôi, vừa định mở miệng nói, đã bị Phỉ Phỉ cắt ngang.
Phỉ Phỉ nói Tôn Tử đang lo lắng cho Kiến Nam nên mới không muốn ăn, thực sự trong lòng tôi cũng đang rất lo lắng cho cậu ấy.
Tuy rằng thằng nhóc này thỉnh thoảng cũng làm những việc không tốt đẹp gì, nhưng chúng tôi đã là anh em ở chung ký túc xá từ những năm cấp 3, ngoại trừ việc thích phóng túng với mấy cô gái ra thì cậu ấy cũng không có thói xấu gì.
Nếu chỉ vì đi theo tôi đến nơi này mà cậu ấy gặp chuyện gì, tôi sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
"Tôi đã nói với bà nội cử người đi tìm rồi, tự chúng ta cũng sẽ đi tìm, nói không chừng sẽ sớm tìm thấy thôi." Tôi cố ý gượng cười giả vờ thoải mái.
Tôn Tử đặt đũa xuống, nói không muốn ăn liền đứng lên bỏ đi.
Chỉ còn lại tôi và Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ liền ôm cổ tôi mỉm cười quyến rũ, nói muốn tôi đi xin bà nội ít đồ, mấy món đồ cổ này về sau có thể sẽ còn tăng giá.
Tôi ậm ừ loa qua, Phỉ Phỉ liền uống vài ngụm canh rồi nói cơ thể không khỏe cũng đứng dậy rời đi.
Phòng ăn lớn như vậy giờ chỉ còn lại mình tôi, dù có ăn sơn hào hải vị cũng không cảm thấy ngon.
“A a a, Ơ ơ ơ”
Tôi đang ăn cơm thì mơ hồ nghe thấy phía sân sau hình như có động tĩnh, liền đứng dậy đi về phía đó, sân sau rất lớn, chính giữa là phòng của bà nội, hai bên đều là cây cối.
Trời đã tối dần, tôi nhìn thấy Tiểu Phân từ ra từ bên trái sân sau, đi cùng với em ấy còn có một cô bé nữa mà tôi không quen, trên tay bọn họ đang cầm một cái túi, cũng không biết bên trong đựng gì.
Tôi nấp sau một cái cây lớn cẩn thận theo dõi họ, muốn xem xem rốt cuộc họ muốn làm gì.
"Người phụ nữ đó thực sự bị điên sao?" Tiểu Phân nói với cô bé đi cạnh mình.
Cô bé kia cười khinh khỉnh nói: "Ai mà biết là điên thật hay điên giả, chúng ta chỉ cần để ý và làm theo lời lão phu nhân nói là được, những cái khác không cần quan tâm làm gì."
Hai cô bé vừa nói, vừa đi về phía sân trước.
Nhưng khi tôi thử đi về phía bên trái nơi Tiểu Phân và cô bé kia đi ra, dù tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy gì, trong bóng tối nhìn nơi này đáng sợ vô cùng.
Tôi nghĩ tốt hơn hết là mình nên quay lại, nếu không lỡ gặp phải con ma nào thì tôi sợ c.h.ết mất.