Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 119: Dã Tâm Của Ông Cậu (1)




Trên lầu không chỉ có hai gian phòng như lời bác sĩ Phạm nói, mà là ba gian, hơn nữa ba phòng này được sắp xếp lần lượt, chỉ có phòng ở giữa là sáng đèn.
Tôi từ từ đến gần, muốn nghe rõ động tĩnh bên trong.
"Tôi nói rồi, bảo ông xử lý thẳng tay đi, ông xem ông đã làm được những gì rồi? Ngộ nhỡ bị người dưới lầu phát hiện, ông có biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức không?" Một âm thanh ồm ồm truyền đến tai tôi.
Đầu tôi ong lên, âm thanh này? Âm thanh này không phải là của ông cậu sao?
Trước kia ông cậu đã mất tích ở trên núi, tôi còn tưởng ông ta đã bị gi.ết hại, không ngờ ông ta lại xuất hiện ở phòng khám này.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
"Nhưng, Đỗ phó trưởng trấn, những người đó nhất quyết muốn vào thì tôi làm sao được đây? Họ có s.ú.n.g đó." Tiếng của bác sĩ Phạm yếu hơn rất nhiều.
Ông cậu nghe thấy thì im lặng một lúc lâu, bác sĩ Phạm nói trước mắt ông cậu cứ trốn ở đây đã, sau khi những người dưới lầu đi rồi thì ông ta hãy ra ngoài.
"Rắc rắc" Cơ thể tôi vừa động đậy thì sàn nhà làm bằng gỗ lại phát ra tiếng.
Tuy là chỉ rất nhẹ nhưng trong ban đêm yên tĩnh thế này, nó lại chói tai hơn.
"Ai? Ai ở ngoài đó?" Bác sĩ Phạm cảnh giác kêu lên.
Tôi nghĩ lần này toi rồi, bây giờ tôi xoay người xuống lầu chắc chắn sẽ không kịp, thì có một đôi tay kéo tôi vào trong phòng, tôi không kịp nhìn rõ là ai, chỉ nghe thấy tiếng đáp: "Bố, là con, con hơi khát."
"À, không phải nước đã được để ở đầu giường của con rồi sao?" Bác sĩ Phạm cao giọng hỏi.
"Vậy sao? Con thấy rồi, bố ngủ sớm đi nhé." Tú Tú nói xong thì đóng cửa phòng lại.
Cô ấy kéo tôi vào trong phòng rồi chăm chú nhìn tôi, do dự rất lâu mới mở miệng hỏi tôi có phải cảnh sát không, thấy tôi lắc đầu thì thở phào một hơi, tôi bèn nói cho cô ấy biết, mặc dù không phải nhưng hai người dưới lầu thật sự là cảnh sát.
Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy biết được chuyện gì đó.
"Các anh đến điều tra bố tôi đúng không?" Tú Tú nghiêm túc nhìn tôi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
Xem ra bác sĩ Phạm thật sự đã làm chuyện xấu gì đó, nếu không Tú Tú sẽ không hỏi như vậy.
"Cô nghĩ sao?" Tôi cố ý nói một cách mập mờ để Tú Tú nói ra hết những chuyện cô ấy biết. Vừa nhìn là biết Tú Tú là một cô gái đơn thuần, không cần phải doạ, chỉ cần nghe thấy tôi hỏi vậy thì cô ấy đã lập tức quỳ xuống rồi.
Sức khỏe cô ấy như vậy mà lại quỳ xuống, tôi sợ mình giảm thọ mất, muốn kéo cô ấy đứng dậy nhưng cô ấy lại bướng bỉnh không nghe.
"Bố tôi làm như vậy đều vì tôi, đều vì tôi mà thôi." Tiếng cô ấy như con mèo nhỏ, dáng vẻ như hoa lê dính mưa của cô ấy khiến tôi không đành lòng chút nào.
"Cô đừng như vậy, đứng lên rồi nói." Tôi cũng nôn nóng đến mức ngồi xổm xuống, khuyên bảo Tú Tú.
Nhưng Tú Tú lắc đầu nguầy nguậy, tôi chỉ có thể để mặc cho cô ấy quỳ, bảo cô ấy nói hết những chuyện mình đã biết, Tú Tú lau nước mắt trên mặt đi, nghẹn ngào lúc lâu mới mở miệng nói: "Bố tôi, để gom đủ tiền thuốc men cho tôi nên mới làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy."
Hoá ra Tú Tú có bệnh tim, cơ thể yếu ớt, bác sĩ Phạm từng đưa cô ấy lên thành phố khám bệnh, lúc đó bác sĩ ở bệnh viện lớn nói muốn phẫu thuật thay tim thì phải có một số tiền rất lớn.
"Phó trưởng trấn nói rồi, chỉ cần bố tôi đồng ý làm việc cho ông ta, ông ta chắc chắn sẽ giúp tôi làm phẫu thuật." Tú Tú đã khóc đến mức nước mắt đầy mặt.
Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu của cô ấy khiến tôi không đành lòng, nhưng tôi vẫn chưa hiểu việc mà cô ấy nói là việc gì.
Tôi cố gắng dìu Tú Tú đến ngồi cạnh giường rồi rót ít nước cho cô ấy uống, để cảm xúc của cô ấy ổn định mới tiếp tục hỏi han.
Cuối cùng từ miệng của Tú Tú, tôi nghe được một chuyện vô cùng kỳ lạ, đó chính là ông cậu cùng một giuộc với bác sĩ Phạm, ông ta luôn động tay vào thuốc bổ của bà nội để sức khỏe của bà ta càng ngày càng yếu.
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà nhíu mày, sức khỏe của bà ta vẫn tốt lắm mà? Trông không giống là bị hạ thuốc mà nhỉ? Tôi tỉ mỉ nhớ lại, bởi vì lần này bà nội không cho tôi vào phòng hỏi thăm sức khỏe nên tôi không thấy sắc mặt của bà ta, có lẽ nghe tiếng mà phán đoán thì cũng không chính x.ác được.
"Các anh sẽ bắt bố tôi đi sao?" Tú Tú căng thẳng nhìn về phía tôi.
Tôi ngại ngùng cười: "Không đâu, sáng sớm mai chúng tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng phó trưởng trấn đến chỗ các cô bao lâu rồi?"
"Cũng được một thời gian rồi, lúc nào cũng ở trong phòng bên cạnh kia." Tú Tú đáp lại với ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, tôi gật đầu rồi bảo Tú Tú nghỉ ngơi cho tốt, còn mình thì nhanh chân xuống lầu.
Tôi nghĩ có lẽ tất cả mọi chuyện là thế này, ông cậu muốn mưu hại bà nội để mưu đoạt tài sản, nhưng ai mà biết lần này lên núi lại phát hiện ra Trình Giảo Kim bị gi.ết, nếu bà nội thật sự ch.ết đi thì tài sản nhà họ Minh đương nhiên sẽ là của tôi.
Có lẽ ông ta đã phát hiện ra tính toán của mình đã sai đường, tôi không nhịn được mà ngồi ở bậc cửa lắc đầu ngao ngán.
Tiền thật sự quan trọng đến mức đó sao? Ông ta có biết, khi mình đang ở đây tính toán trăm phương ngàn kế để tranh đoạt tài sản thì nhà mình đã tan cửa nát nhà không?
Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi càng nặng nề hơn, cả đêm cứ ngồi ngơ ngác như vậy, sáng sớm ngày thứ hai, bác sĩ Phạm đi từ trên lầu xuống.
Thấy tôi ngồi ở bậc cửa thì bị dọa nhảy dựng lên, trong mắt hiện rõ vẻ bối rối: "Minh, Minh thiếu gia, sao, sao cậu đã dậy rồi? Không ngủ thêm lúc nữa à?"