Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 106: Điều Kiện Trao Đổi (2)




Phỉ Phỉ nhìn thấy tình hình trở nên như vậy, đứng ở một bên nở nụ cười đắc ý, rõ ràng cô ta đang muốn tôi phải bối rối. Tôi vội vã nắm c.h.ặ.t t.a.y Tôn Tử, ngăn được nắm đ.ấ.m chí mạng của cậu ấy.
“Tôn Tử, cậu bình tĩnh một chút, đừng quên chúng ta còn có chuyện cần phải làm đấy.” Tôi nháy mắt ra hiệu với Tôn Tử, nếu như là ngày thường thì có lẽ Tôn Tử sẽ nể tình tôi là anh em tốt mà cố gắng kiềm chế lại.
Thế nhưng hôm nay cậu ấy lại như phát điên, muốn đẩy tôi ra, tiếp tục đánh nhau với Tôn Tử. Tôi loạng choạng ngã xuống đất, nhìn Tôn Tử, mắt lúc này đã đỏ ngầu.
Còn Kim Tiểu Hổ lúc trước tỏ vẻ kiêu căng, bây giờ lại chỉ né tránh, căn bản không có sức đánh trả.
Còn Vương Thành chỉ đứng ngoài can ngăn giờ cũng bị liên lụy rồi, bị một đ.ấ.m của Tôn Tử làm chảy cả m.áu mũi.
Tôi lập tức bò dậy, kéo Tôn Tử ra, giơ tay tát mạnh một cái. Nhìn dáng vẻ cậu ấy cứ giống như bị trúng tà vậy.
Bị tôi tát một cái xong, Tôn Tử cũng đã bình tĩnh lại, ánh mắt thù địch cũng dần dần biến mất.
Cậu ấy đẩy tôi ra, thở hổn hển rồi một mình đi về phía hành lang. Kim Tiểu Hổ chỉ tay sau lưng Tôn Tử, hét lớn: “Tao phải kiện mày, kiện mày hành hung cảnh sát.”
Kim Tiểu Hổ la hét ầm ĩ, còn Tôn Tử thì đã sớm quay về phòng của mình.
Tôi liếc nhìn Phỉ Phỉ, cô ấy cũng yểu điệu đi về phía hành lang, không biết là có phải đi tìm Tôn Tử hay không, nhưng tôi không thể để cô ấy bỡn cợt Tôn Tử được, thế nên nhanh chóng đi theo.
Biết tôi đi theo, cô ấy càng bước nhanh chân hơn, đẩy cửa phòng mình ra rồi quay đầu, nở nụ cười tà mị với tôi: “Ta biết mà, ta biết chàng sẽ quay lại mà.”
Nói xong, cô ấy liền đưa bàn tay thon dài ngọc ngà ra vuốt nhẹ lên má tôi. Tay cô ấy lạnh như băng vậy, vừa chạm tay vào, má tôi đã nổi hết da gà.
Tôi lập tức né ra, bước vào phòng, muốn nói chuyện một cách đàng hoàng.
Mà cô ấy lại khóa trái cửa phòng lại, ôm tôi thật chặt.
“Bỏ ra.” Tôi đẩy tay Phỉ Phỉ ra. Phỉ Phỉ tự nhiên “bạch” một cái rồi ngã ra sàn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, thì một linh hồn phiêu phiêu thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện. Đây là mặt của Ôn Bội Như, cô ta mặc một bộ sườn xám gấm thêu hoa vàng, mỉm cười nham hiểm với tôi.
“Ôn Bội Như, cô có gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng giở trò với anh em tôi.” Tôi lớn tiếng quát Ôn Bội Như.
Ôn Bội Như nghe xong, cười lạnh một cái: “Anh em? Cướp người con gái của chàng thì còn anh em cái gì? Hứa Diệp, chẳng lẽ đến giờ chàng vẫn chưa nhận ra ai mới là người tốt với chàng nhất sao?”
Ôn Bội Như đang muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và Tôn Tử sao? Không được, tôi không thể trúng kế cô ta.
Ôn Bội Như liếc tôi một cái: “Ta biết, chỉ cần là lời ta nói, chàng đều sẽ cảm thấy rất phản cảm. Thế nhưng Minh Dương, ta nói với chàng, trên đời này không có ai yêu chàng hơn ta đâu.” Ôn Bội Như vừa nói vừa chầm chậm đến gần tôi.
Tôi lùi lại từng bước từng bước, cô ta lại cứ không ngừng đến gần. Theo phản xạ, tôi muốn đẩy cô ta ra, nhưng tay tôi lại xuyên qua cơ thể ấy.
Cô ta là quỷ, là hồn ma, trừ khi cô ta tình nguyện, không thì tôi sẽ chẳng thể chạm vào cô ta được.
Ôn Bội Như cười rồi vươn tay ôm chặt tôi vào, một luồng khí lạnh tràn đến, tôi căn bản không thể cử động được, toàn thân trở nên cứng ngắc không tự chủ được nữa.
“Hứa Diệp, chàng sắp trở thành của ta rồi. Chỉ cần chàng đồng ý ở bên ta, bạn của chàng sẽ để cho bọn họ trở về an toàn.” Ánh mắt Ôn Bội Như ôn nhu như nước.
Tôi cắn răng nhìn cô ta, khẩn cầu một điều.
“Để Tôn Tử và Phỉ Phỉ đi, tôi sẽ ở lại đây.” Tôi nhìn chằm chằm Ôn Bội Như, cô ta cuối cùng cũng buông tôi ra, khẽ gật đầu, trâm cài trên tóc đung đưa rất đẹp mắt.
Cô ta đồng ý với tôi sẽ không mượn cơ thể của Phỉ Phỉ nữa, đồng thời để bọn họ xuống núi, với tôi mà nói quả là một chuyện tốt.
Chỉ là, khi cô ta nhìn tôi bắt tôi hứa phải làm minh hôn, tôi lại có chút do dự rồi.
“Ta chỉ cho chàng một cơ hội thôi.” Ôn Bội Như bình tĩnh nói.
Tôi nghĩ, vì bạn bè mà lừa một hồn ma thì cũng không tử tế cho lắm, kể cả nếu không bị ép thì tôi cũng không lừa cô ta.
Thấy tôi gật đầu đồng ý, Ôn Bội Như hài lòng rời đi, tôi nhanh chóng đến chỗ Phỉ Phỉ, khuỵu xuống đỡ cô ấy dậy.
Mặc dù nói Phỉ Phỉ đã trang điểm rồi, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra sắc mặt cô ấy đã trở nên trắng nhợt, bị một linh hồn khác chiếm giữ, chắc chắn cũng rất tổn hại thân thể.
Tôi bế Phỉ Phỉ lên giường, đồng thời bảo Huệ Bình đi nấu bát canh hầm cho cô ấy.
Huệ Bình có vẻ không hài lòng, bĩu môi nói: “Sức khỏe tiểu thư tốt như vậy, căn bản không cần uống mấy thứ canh hầm đó làm gì.”
“Huệ Bình, coi như là tôi nhờ cô giúp, được không?” Tôi nhìn Huệ Bình, nhẹ nhàng hỏi.
Huệ Bình thấy tôi như vậy, cũng ngại từ chối, chỉ đành đun một bát canh nhân sâm, vừa đun vừa nói rằng cái này là để lão thái thái bồi bổ cơ thể, nếu như không phải nể mặt tôi thì tuyệt đối không dám động vào.
Tôi liên tục nói cảm ơn với Huệ Bình, đợi Huệ Bình nấu canh xong thì lập tức mang lên cho Phỉ Phỉ.
Tôi ngồi trước cửa sổ phòng Phỉ Phỉ gọi mấy lần, cô ấy vẫn chưa tỉnh, tôi chỉ đành vươn tay vỗ vai cô ấy.
Lông mày Phỉ Phỉ bắt đầu khẽ chuyển động, sau đó hé mắt, từ từ mở mắt ra nhìn tôi.
“Minh Dương?” Phỉ Phỉ thấp giọng gọi tôi, muốn ngồi dậy nhưng lại bị tôi ngăn lại. Cô ấy trông có vẻ rất yếu ớt, tôi nhanh chóng đưa cạnh đến bên miệng Phỉ Phỉ.