Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 104: Về Thôn Minh Hà (2)




Tôn Tử đang bực tức định lên núi một mình nhưng bị tôi ngăn lại.
Trong nhà họ Minh có quá nhiều mối nghi hoặc, nguy cơ bốn phía nên tôi không yên tâm để Tôn Tử về đó một mình, cho nên nói gì cũng không cho Tôn Tử lên núi.
Kim Tiểu Hổ nhìn xung quanh rồi nói một cách ghét bỏ: "Đây là cái nơi quái quỷ gì thế?"
"Hay là chúng ta lên núi rồi nghỉ ngơi sau?" Thấy Kim Tiểu Hổ chê bai như vậy, Vương Thành ở một bên nhỏ giọng khuyên anh ta: "Nhà họ Minh rất giàu, so sánh thế nào cũng tốt hơn nơi này nhiều."
Không thể không nói, Vương Thành là một người tốt, thấy Tôn Tử sốt ruột thì tìm cơ hội khuyên bảo Kim Tiểu Hổ lên núi.
Kim Tiểu Hổ liếc mắt nhìn Tôn Tử một cái rồi lại nhìn thôn trang tồi tàn, sau đó đành vào trong xe ngồi, Vương Thành lập tức lái xe, sợ rằng tiểu tổ tông này sẽ thay đổi ý kiến ngay lập tức.
Đường lên núi rất là xóc, Kim Tiểu Hổ đã nôn một lần trên xe rồi, thật may chỉ đi khoảng mười phút là đến cửa nhà họ Minh.
Tôn Tử bước một bước dài lao xuống xe, dùng hết sức gõ cửa, lớn tiếng gọi Phỉ Phỉ.
Tôi cũng bước nhanh xuống xe, thấy cửa chính có phong cách cổ xưa này, không biết vì sao tôi lại cảm thấy thần kinh của mình lập tức căng lên.
Bàn tay tôi cũng vô thức nắm chặt hơn, trong lòng cảm thấy hồi hộp.
Kim Tiểu Hổ từ từ ra khỏi xe, thấy khu nhà cổ xưa này thì lắc đầu như trống bỏi.
"Ô ô ô, không phải chứ? Không phải là nhà giàu nổi danh à? Sao lại sống ở nơi nghèo nàn thế này?" Kim Tiểu Hổ vừa thở dài vừa tự khích lệ bản thân, vỗ vỗ vào chiếc quần tây trên người mình.
"Kẹt kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ nặng nề được mở ra, Huệ Bình ngó đầu từ trong ra.
Vừa thấy tôi và Tôn Tử thì lập tức mở rộng cửa chính, ngạc nhiên nhìn về phía tôi: "Tôn thiếu gia? Sao cậu lại về rồi?"
Ánh mắt của cô ấy rất phức tạp, tựa như vừa vui vừa buồn.
Tôn Tử chẳng thèm chào hỏi với Huệ Bình mà xông thẳng vào trong nhà, còn Kim Tiểu Hổ - người vẫn luôn lẩm bẩm đây là nơi nghèo nàn thì sốt ruột nói: "Tôi sắp đói thấy mẹ rồi đây, mau bảo cô ta vào chuẩn bị cơm nước đi, nhớ là phải có cá có thịt."
"Người này là?" Huệ Bình nhìn về phía Kim Tiểu Hổ và Vương Thành.
Tôi giới thiệu với Huệ Bình, nói ra thân phận thật sự của Kim Tiểu Hổ và Vương Thành cũng có lợi với cuộc điều tra sau này của chúng tôi, còn Huệ Bình vừa nghe thấy cảnh sát thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Đôi mày liễu cũng nhíu chặt lại, tôi bảo cô ấy vào chuẩn bị đồ ăn, cô ấy bèn túm tôi sang một bên, nhỏ giọng nói rằng tôi đưa người ngoài về đây thì tốt nhất nên nói trước với bà nội một tiếng.
Lần này tôi không nói gì đã chạy ra ngoài, bà nội tức giận lắm, cho nên, để làm bà nội ổn định lại thì tôi cũng định quay về rồi. Tôi không biết bà nội này và Ôn Bội Như có phải cùng một giuộc không, trước khi làm rõ chân tướng thì tôi sẽ nghe lời bà già đó, không để bà ta phát hiện ra.
"Ừ." Tôi đồng ý với Huệ Bình một cách thẳng thắn, rồi xoay người nói với Kim Tiểu Hổ và Vương Thành: "Các anh đi theo tôi."
"Minh Dương, anh đưa tôi đi xem t.h.i t.h.ể của bố tôi trước đã." Kim Tiểu Hổ bỗng nhiên mở miệng nói.
Huệ Bình ngẩn người nhìn tôi, tôi nói cho cô ấy biết Kim Tiểu Hổ là con trai của Kim Bằng, thì cô ấy nhỏ giọng nói t.h.i t.h.ể của Kim Bằng đã được hoả táng rồi.
"Hả?" Kim Tiểu Hổ lập tức kích động.
"Cô là cái thá gì? Tôi là con trai mà còn chưa nhìn mặt bố mình lần cuối, cô nói hoả táng là hoả táng ngay à?" Kim Tiểu Hổ túm lấy cánh tay Huệ Bình, tâm tình rất xúc động.
Huệ Bình nhìn về phía tôi với vẻ mặt vô tội, viền mắt đã trở nên đỏ bừng.
Tôi lập tức nắm lấy cánh tay của Kim Tiểu Hổ, tên này lúc nào cũng coi mình là bá vương, xúc động lỗ mãng không bao giờ để ý đến hậu quả.
Huệ Bình và dì Liên đều là người của bà nội, cũng là điểm đột phá của tôi, tôi không thể bỏ mặc làm ngơ được.
"Buông cô ấy ra, có gì thì từ từ nói, đây là nhà họ Minh chứ không phải đồn cảnh sát." Ý tứ trong câu này của tôi đã nói cho Kim Tiểu Hổ biết đây đã không còn là địa bàn của anh ta, hy vọng anh ta biết chừng mực.
Vương Thành cũng đúng lúc kéo Kim Tiểu Hổ ra, nhỏ giọng nói bên tai Kim Tiểu Hổ rằng bây giờ nên đi lấy tro cốt về thì hơn, tra án là việc quan trọng nhất.
Kim Tiểu Hổ hơi híp mắt lại, vung tay ra rồi đi nhanh vào bên trong. Huệ Bình ấn n.g.ự.c của mình, hình như bị Kim Tiểu Hổ doạ cho mất mật rồi.
"Huệ Bình, cô đi chuẩn bị ít đồ ăn, tôi đi thăm bà nội xem sao." Tôi dặn dò Huệ Bình.
Huệ Bình hơi đăm chiêu gật đầu rồi ngoan ngoãn xuống nhà bếp, tôi đứng ở hành lang tối tăm u ám rồi từ từ nhíu mày lại, mỗi bước đi đều cảm thấy cả người khó chịu.
Hơi thở và bầu không khí nơi đây khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên, dì Liên đã đứng ngay ở lối vào sân sau, mặt không có cảm xúc gì mà nhìn tôi.
Tôi lập tức chào hỏi dì Liên, bà ta chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi bảo tôi vào gặp bà nội.
Đây không phải lần đầu tôi đến phòng bà nội, nhưng lần này lại căng thẳng hơn, trong đầu toàn là hình ảnh bài vị kia, tôi nghĩ có lẽ mình sẽ ch.ết ở nơi đây.
"Bà ơi, cháu đến rồi." Tôi đứng ngoài cửa nhỏ giọng nói.
"Vào đi." Bên trong có âm thanh nghe như bị cạn kiệt.
Tôi lập tức đẩy cửa ra bước vào, vẫn là chiếc bình phong đó, vẫn là bức rèm che đó. Nhưng lần này, bà nội không hề để tôi tiến vào trong mà bảo tôi đứng trước bức rèm che để trả lời, còn bà ta thì quay lưng về phía tôi, quỳ gối trước tượng Phật.
"Bà ơi." Tôi lại gọi tiếng nữa.