Khiến tôi khó có thể tin rằng anh ta và người con hiếu thảo nhưng đau buồn lúc trước là một người, chúng tôi vừa bước vào, Kim Tiểu Hổ tươi cười sáng lạn bảo chúng tôi ngồi xuống.
"Cảnh sát Kim, lần này chúng tôi đến là hi vọng các anh có thể điều thêm một vài người về thôn Minh Hà với chúng tôi, để điều tra chân tướng của sự việc." Tôi nghĩ chuyện này cũng liên quan đến cái ch.ết của bố Kim Tiểu Hổ, anh ta chắc chắn vẫn còn quan tâm đến.
Quả nhiên, nói đến cái ch.ết của Kim Bằng, vẻ tươi cười trên khoé miệng Kim Tiểu Hổ lập tức biến mất.
Anh ta đứng dậy, nói rằng chỉ đợi câu nói này của chúng tôi thôi, nói xong thì quay về thu dọn đồ đạc.
"Vậy anh nhanh lên nhé, lát nữa chúng ta còn phải ra đón xe đó." Tôi nhắc nhở Kim Tiểu Hổ.
Kim Tiểu Hổ khinh thường liếc tôi một cái, nói rằng mình sẽ giải quyết vụ xe cộ, sau đó biến mất luôn. Vương Thành bỏ điện thoại trong tay xuống, rót trà cho chúng tôi, nói Kim Tiểu Hổ có xe riêng nên chúng tôi không cần nóng vội xuất phát đâu.
Tôi ngơ ra, tiền lương của một đội trưởng đội cảnh sát ở đây cũng không cao lắm mà nhỉ? Không ngờ có thể mua được xe riêng, xem ra bình thường Kim Bằng cắt xén cũng nhiều.
Tôi và Tôn Tử đợi Kim Tiểu Hổ hơn ba tiếng, vị đại thiếu gia này mới khoan thai đến muộn, mang theo túi lớn túi nhỏ và chiếc xe màu đen có chứa cả đồ ăn.
Nhìn thế nào chiếc xe này cũng phải ba mươi mấy vạn, Kim Bằng cũng giỏi thật.
"Lên xe đi." Kim Tiểu Hổ để đồ đạc vào cốp xe rồi giục chúng tôi.
Tôi và Tôn Tử lập tức lên xe, Vương Thành cũng xách theo một chiếc túi đơn giản từ trong đồn cảnh sát ra, theo như anh ta nói, anh ta hay gác đêm nên trong đồn có quần áo để mình tắm rửa thay giặt, như vậy cũng bớt phiền hà.
"Còn ai nữa không?" Lúc nãy tôi đã nói với Kim Tiểu Hổ rồi, phải điều thêm vài người nữa.
Lúc trước, nhóm ba người Kim Bằng mất tích rồi ch.ết, chắc Kim Tiểu Hổ không đưa theo mỗi Vương Thành đâu nhỉ? Có vết xe đổ của bố mình, chắc Kim Tiểu Hổ không thể thiếu cảnh giác thế này được.
"Anh tưởng tôi không muốn à? Bây giờ chỗ này do phó đội trưởng cầm quyền, bố tôi và ông ta là kẻ thù không đội trời chung, sao ông ta có thể cho phép tôi điều người đi?" Kim Tiểu Hổ trầm mặt xuống, bảo tôi đừng lôi thôi nữa.
Tôi chợt cảm thấy trong lòng bất an, đúng như đạo trưởng nói, lần này e rằng thật sự vô cùng hung hiểm đây.
"Vậy anh lái xe đến nhà họ Đỗ trước, tôi muốn đón sư phụ mình." Còn nước còn tát, tôi nghĩ cho dù Kim Tiểu Hổ không đưa thêm người theo nhưng ít nhất còn có một đạo trưởng.
Đạo trưởng ra tay thì có hiệu quả hơn mười mấy người nữa.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, khi quay về biệt thự, Tiểu Liên nói đạo trưởng đã đi rồi.
Tôi rảo bước lên lầu, phát hiện tất cả pháp khí mang theo bên người đạo trưởng cũng không còn, xem ra ông ấy đi thật rồi, có lẽ ông ấy không muốn mạo hiểm với chúng tôi nữa chăng?
Cũng đúng, chúng tôi không thân không thích, ông ấy thật sự không cần mạo hiểm vì tôi, hơn nữa ông ấy còn dạy tôi đọc Tâm Kinh đã coi như cứu tôi một mạng rồi. Tôi chỉ cầm theo mấy bộ quần áo để thay đổi, khi mở tủ quần áo ra thì một lá bùa hộ mệnh được gấp thành hình tam giác rơi ra ngoài, còn có dây tơ hồng cột lại.
Đây là thứ đạo trưởng để lại cho tôi, tôi lập tức nhét bùa hộ mệnh vào trong người.
"Làm sao đây? Bây giờ chúng ta ra ngoài tìm đạo trưởng đi." Tôn Tử tìm trên lầu dưới lầu một lượt nhưng vẫn không tìm thấy đạo trưởng đâu, cậu ấy đã hoảng sợ tột cùng rồi.
"Không cần đâu, nếu đạo trưởng đã đi rồi, chứng tỏ cậu ấy không muốn đi cùng chúng ta, cho nên chúng ta phải quay về một mình thôi." Tôi vỗ vào vai Tôn Tử để cậu ấy bình tĩnh lại.
Tôn Tử nhíu mày, nói rằng ma quỷ trong núi đùa giỡn nhiều vô số kể, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?
Ánh mắt tôi cũng trở nên ảm đạm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đó chính là số mệnh của tôi.
"Tôn Tử, hay là cậu ở lại đây đi, tôi sẽ đón Phỉ Phỉ về, được không?" Tôi nghĩ tất cả mọi chuyện đều do tôi mà ra, nếu tôi đồng ý minh hôn, ở bên cạnh Ôn Bội Như thì có lẽ cô ta sẽ không làm hại Phỉ Phỉ vô tội.
"Không được, tôi phải đi cùng cậu." Thái độ của Tôn Tử vô cùng rõ ràng, cho dù thế nào cũng phải về thôn Minh Hà.
Tôi không có cách nào thuyết phục được Tôn Tử, bèn đưa cho Tôn Tử tấm bùa hộ mệnh mà đạo trưởng để lại cho tôi.
Tôn Tử cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh rồi hỏi đây là cái gì, tôi cười bảo Tôn Tử mang theo thì ma quỷ sẽ không hại đến cậu ấy nữa.
Cậu ấy lập tức cười tươi rói, những lo lắng lúc trước cũng tan biến hết.
"Được, chúng ta đi thôi." Tôi nhấc đồ đạc lên, cùng Tôn Tử xuống lầu.
Tiểu Liên chu đôi môi hồng nhỏ nhắn ra, vẻ mặt tiếc nuối, trong đôi mắt sáng ngời lộ ra nét tủi thân và mong ngóng vô cùng.
Tôi biết, Tiểu Liên cũng muốn đi cùng chúng tôi, nhưng tôi không thể ích kỷ đưa cô ấy đi cùng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, sao tôi có thể ăn nói với người nhà của cô ấy được.
Giống như Kiến Nam, cậu ấy sống không thấy người, ch.ết không thấy xác, tôi còn có thể ôm một tia hi vọng trong lòng sẽ tìm được cậu ấy, nhưng nếu tôi không tìm thấy t.h.i t.h.ể cậu ấy thì sao?
Tôi nên ăn nói với người nhà của Kiến Nam thế nào? Lúc trước tôi không dám nghĩ đến vấn đề này, bởi vì sợ hãi, bởi vì chột dạ không yên tâm.
Tiểu Liên tiễn chúng tôi ra cửa, tôi nhìn cô ấy mà muốn nói lại thôi, khi xe khởi động, Tiểu Liên bỗng nhiên hét về phía tôi: "Minh thiếu gia, các cậu phải bình an quay về, tôi sẽ ở đây chờ mọi người."
"Ừ!" Giọng tôi vô cùng vang dội.
Tôn Tử quay đầu lại nhìn Tiểu Liên rồi bắt đầu lắc đầu, chỉ về phía tôi, nói: "Cậu đó nha, đúng là nghiệp chướng nặng nề, cậu xem mình đã mê hoặc Tiểu Liên thành cái dạng gì rồi hả?"
"Bép" Tôi thẳng tay đánh vào đùi Tôn Tử một cái rõ đau.