Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 101: Không Từ Mà Biệt (1)




"Cốc cốc."
Ngoài cửa có tiếng đập yếu ớt, tôi nhỏ giọng hỏi: "Ai thế?"
Không có tiếng ai đáp lại, lúc này tôi mới biết chắc chắn là nữ quỷ kia, cho nên tôi nhanh chóng rửa mặt rồi chuồn chân đi ngủ, bởi tôi không không muốn bị nữ quỷ xa lạ kia quấn lấy.
Nhưng đêm nay, tôi cảm thấy rất khó ngủ, nhắm mắt lại mê man vẫn nghe thấy có người đang gọi mình, vừa tỉnh giấc thì cả người đã ướt đẫm rồi.
Áo sơ mi đã bị mồ hôi thấm ướt, tôi vươn tay ra nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán đi thì bỗng cảm giác có một cơn gió lạnh lướt qua lưng mình.
Tôi quay đầu lại thì thấy nữ quỷ tối qua đang ở phía sau và nhìn tôi với ánh mắt tham lam.
Trời má, tôi nhanh chóng lăn thẳng xuống đất, miệng bắt đầu gọi sư phụ, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy đạo trưởng không có trong phòng.
"Rắc rắc." Có tiếng cửa phòng bị mở ra, Tôn Tử với đôi mắt lờ đờ, lơ mơ gãi tóc, ngáp một cái rồi hỏi tôi sao lại hốt hoảng thế.
Tôi đã sợ đến mức nói không lên lời, nữ quỷ đó cúi người xuống rồi xông về phía này, tôi lập tức nhắm mắt lại, lòng thầm nghĩ tên đạo trưởng này chỉ biết lừa người, còn nói là nữ quỷ không hại được tôi, bây giờ thì thế nào hả.
"A a a."
Tôi chờ đợi đến mức cả người cứng ngắc và đau nhức, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng hét thảm, ngẩng đầu lên thì phát hiện nữ quỷ kia đã bị b.ắ.n xa ra khỏi tôi.
Cô ta kinh ngạc nhìn tôi rồi liên tục lui về phía sau.
Tôn Tử lập tức xông đến chỗ tôi, cậu ấy không nhìn thấy nữ quỷ kia nên vẫn nghĩ tôi trúng tà.
"Minh Dương? Minh Dương, sao thế?" Tôn Tử căng thẳng nắm lấy cánh tay tôi, chắc chắn đã bị bộ dạng của tôi doạ cho hết hồn.
"Không sao, không sao." Tôi cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng.
Tôn Tử bèn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó nhíu mày hỏi: "Minh Dương, cậu lại thấy cái gì à? Lẽ nào chỗ này vẫn còn lệ quỷ?"
Tôi lập tức lắc đầu để vỗ về Tôn Tử, nói rằng mình chỉ mơ thấy ác mộng mà thôi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tinh thần căng thẳng quá.
Lúc này Tôn Tử mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi, nhỏ giọng an ủi: "Minh Dương, không sao rồi, bây giờ bên cậu đã có Tiểu Đao Tử rồi mà, cậu ấy sẽ giúp đỡ cậu."
Nói xong, Tôn Tử lại cúi đầu trông có vẻ hơi chán nản, tôi hỏi mãi mới biết Tôn Tử thật sự rất muốn bái đạo trưởng làm thầy. Mặc dù tôi đi theo đạo trưởng nhưng cũng không thân lắm, cậu ấy rất bướng bỉnh, không mặn không nhạt, tôi không dám đảm bảo rằng mình vừa mở lời thì đạo trưởng sẽ đồng ý.
"Minh Dương, cậu hỏi giúp tôi được không?" Tôn Tử nhìn tôi mà khẩn cầu.
Tôi thở dài một cái, chỉ có thể đồng ý thôi, ai bảo tên nhóc này là người anh em tốt nhất của tôi chứ?
Nhưng Tôn Tử còn sốt ruột hơn tôi tưởng tượng, lúc ăn cơm sáng, cậu ấy đã nháy mắt ra hiệu với tôi, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị xem phải mở lời thế nào.
Cho nên cứ thờ ơ rồi cắt miếng thịt bò thành ba phần một cách thuần thục, khoé miệng hơi run run.
Cuối cùng vẫn là đạo trưởng phá vỡ bầu không khí im lặng, mở miệng nói với tôi: "Minh Dương, cậu có định quay về thôn Minh Hà không?"
"Hả, đúng, tôi định ngày mai sẽ về đó." Hôm nay tôi còn muốn đi tìm Kim Tiểu Hổ, ngày mai trời sáng sẽ xuất phát.
Vẻ mặt của đạo trưởng lập tức trở nên trầm trọng hơn, cậu ấy nhìn tôi rồi suy tư một lúc.
"Lần này cậu về sẽ gặp phải mối nguy hiểm đáng sợ, cậu thật sự muốn về sao?" Đạo trưởng nghiêm túc nói.
Không chờ tôi trả lời, Tôn Tử đã gật đầu một cách vô cùng chắc chắn, nói rằng Phỉ Phỉ vẫn còn ở trên núi, cậu ấy không yên tâm nên cho dù thế nào cũng phải đón Phỉ Phỉ về.
Đạo trưởng không nói gì, cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi rồi khuyên tôi không nên quay về đó, cậu ấy có thể về cùng Tôn Tử để cứu người.
Đạo trưởng làm sao thế nhỉ? Lẽ nào cậu ấy không muốn tôi và Thanh Thanh gặp nhau sao?
Nhưng cho dù tôi về đó thì cũng không thể gặp được Thanh Thanh, dù sao tôi mới gặp cô ấy vài lần khi ở trên núi, gần đây thỉnh thoảng mới gặp trong mơ.
Cô ấy ở ngay bên cạnh tôi, đôi mắt ngấn nước, cô ấy đang đợi tôi, cô ấy đã đợi tôi hơn 100 năm rồi, tôi không thể để cô ấy tiếp tục đợi nữa.
"Đạo trưởng, dù sao tôi cũng phải về." Tôi nói với ánh mắt kiên định, đồng thời cũng nói cho đạo trưởng biết chuyện của Kiến Nam.
Đạo trưởng yếu ớt thở dài một cái: "Tất cả đều do số mệnh rồi, không phải do người. Nếu cậu đã cố chấp như vậy thì đi đi, nhưng ngày mai thì không được, là ngày Chó trời ăn mặt trời, âm khí quá nặng."
"Vậy hôm nay đi." Đạo trưởng vừa dứt lời, Tôn Tử lập tức tiếp lời.
Nhìn dáng vẻ nôn nóng của Tôn Tử, tôi cũng gật đầu đồng ý, đạo trưởng nói thêm một câu "Tuỳ cậu" rồi đứng lên đi lên lầu. Tôi và Tôn Tử ăn xong bữa sáng thì lập tức đi tìm Kim Tiểu Hổ, bây giờ nếu không tranh thủ thì chỉ sợ không kịp chuyến xe buổi trưa.
Chúng tôi đến đồn cảnh sát, Vương Thành đang gọi điện thoại, Kim Tiểu Hổ không biết có chuyện vui gì mà cứ cười suốt, miệng còn ngân nga ca hát, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.