Quy Tắc Nữ Quan

Chương 49: Cốt nhục




Khương Nhiêu đứng thẳng không nhúc nhích, tâm tư phức tạp, trước mắt là người mẹ có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là người xa lạ thôi.

Nàng liền ngồi đồi diện, thản nhiên nói, “Thứ cho nữ nhi ích kỷ, hết thảy mọi thứ ngày hôm nay chỉ là vì chính bản thân con.”

Yên Tần Hầu phu nhân, hoặc nay hẳn nên gọi bà là Y Tự, chẳng mảy may để ý lời nói của Khương Nhiêu ở trong lòng. Bà kéo tay Khương Nhiêu, ấn trên vết sẹo, “Vệ thị diệt Đại Yến của ta, bức tử Phụ hoàng, hại huynh trưởng ta. Vệ Tề nhốt ta vào trong thâm cung, sống không bằng chết, nữ nhân của hắn ta cũng chẳng phải người lương thiện, đương kim Thái hậu đang ngồi trên ghế phượng hủy dung mạo của ta, đẩy vào nước sâu, nhưng may mà trời không chặn hết đường sống của Y thị ta, ban con cho ta.”

Trên mặt Y Tự có ánh sáng nhu hòa vô cùng nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt đã có vẻ u ám khác thường, Khương Nhiêu hiểu, bà hận, bà có thể nào không hận?

Nhưng những thứ này, tuy rằng có liên quan đến thân thể này, lại không có quan hệ gì với nàng cả, nàng có thể đồng tình, nhưng tuyệt đối không vì vậy mà đồng ý kế hoạch báo thù của bà.

Con gái của Y Tự đã chết.

“Đại Yến đã mất, không còn khả năng phục quốc, nữ nhi sẽ không làm những chuyện trước đó nữa, con chỉ muốn đứng ở bên cạnh Vệ Cẩn, bởi vì đứa trẻ trong bụng, con không còn lựa chọn nào khác.”

Sắc mặt Y Tự chấn động, làm như nghe được một chuyện rất khó tin. Bà hoảng sợ không nói nên lời, khóe môi hé ra rồi khép lại, nhìn chằm chằm bụng của nàng.

“Con đã ủy thân cho hắn?” Giọng nói của bà kỳ dị, xen lẫn chút run rẩy.

Khương Nhiêu gật đầu, mềm giọng lại, “Trịnh Thu kia cũng là người của mẹ sao?”

Y Tự dời ánh mắt, gò má ẩn trong đêm tối, “Năm đó, chính thê của Yên Tần Hầu sinh con gái xong thì mắc bệnh chết yểu, đứa con gái đó chính là Trịnh Thu, con bé là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của con, sinh trước con hai canh giờ.”

Trịnh Thu là tỷ tỷ của mình?

Kết quả như vậy vượt ngoài dự đoán quá xa, nhớ tới tất cả những gì Trịnh Thu từng nói, hết thảy đều là ngụy trang, tựa như lời nói của Vệ Ly, lời của Trịnh Thu cũng không thể tin…

Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, ánh mắt Y Tự chăm chú nhìn trên người Khương Nhiêu, khiến người ta hít thở không thông.

Nàng đè xuống sự khó chịu trong lòng, không ngừng nhắc nhở chính mình, người trước mắt dù sao cũng là mẫu thân của mình, máu mủ tình thâm, không thể dễ dàng phụ lòng.

Vẫn là Khương Nhiêu phá vỡ tình trạng căng thẳng trước, đứng dậy nói, “Nếu mẫu thân đi đường vất vả, vậy ở trong cung một thời gian, cũng có thể giúp đỡ nữ nhi, về phần chuyện của Lăng Bình Vương, tất cả đều đã qua.”

Y Tự cực kỳ dịu dàng cười một tiếng, kỳ thật đường nét bà và Khương Nhiêu mặc dù tương tự, nhưng ngũ quan nhìn kỹ thì không hoàn toàn tương đồng, chỉ là vẻ quyến rũ kia quá mức giống nhau, mới có thể khiến cho Vệ Tề và Tịnh Thái hậu nhận sai người.

“Nhiêu nhi, con cho là mẫu thân tự nguyện tới đây? Chẳng phải con biết nay muốn đi cũng đi không được. Con không ngại thì quay đầu nhìn một cái, hành cung này xung quanh phân bố đầy cơ sở ngầm của Hoàng đế, cái tên hoàng đế luôn mồm luôn miệng bảo vệ con, căn bản chính là lợi dụng con để diệt trừ tất cả thế lực phản nghịch hắn mà thôi!”

Nghe xong nhìn lại, ngờ ngợ có thể cảm thấy ngoài cửa sổ có bóng người lượn lờ.

“Nhiêu nhi, con tuyệt đối không thể ở cùng Vệ Cẩn, sau khi xong chuyện, đứa bé cũng phải xoá sạch.” Tiếng nói Y Tự vừa dứt, liền nghe cửa điện phía sau nặng nề mở ra.

“Yên Tần Hầu phu nhân đi đường mệt nhọc, không nên nói nhiều, chúng ta còn nhiều thời gian.” Theo âm thanh truyền đến, thấy Vệ Cẩn mặc áo bào mây hoa văn rồng đỏ thắm chưa cởi ra, sải bước vào điện.

Khí chất khắp người uy nghi rét lạnh, khiến người ta không rét mà run, trêm gương mặt tuấn mỹ khắc sâu nếp nhăn khi cười.

Hắn bước sang đây, cực kỳ thân thiết nắm tay Khương Nhiêu, “Trẫm cho người đưa nàng trở về.”

“Bệ hạ đã đồng ý, không truy cứu chuyện trước đây nữa.” Không biết vì sao, Vệ Cẩn uy nghi lúc này khiến nàng hoảng hốt, dường như mới quen.

“Nàng cứ yên tâm, quân vương không nói đùa.” Hắn hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu nhưng lại cương quyết giao nàng cho Cao Ngôn dẫn về.

Trước khi Khương Nhiêu khép cửa điện lại, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn kéo dài, Vệ Cẩn trước sau vẫn không quay đầu lại nhìn nàng.

Nàng xoa xoa mi tâm đang nhảy dựng, không biết vì sao lại cảm thấy bất an.

Trong điện lặng im, Vệ Cẩn khoát tay áo vô cùng phong độ, ý bảo Y Tự ngồi xuống, còn mình thì ngồi trên tháp đại đao kim mã.

“Ta có thể nói, ngươi đã sớm tra xét rõ ràng,” Y Tự thay thần sắc lạnh như băng, “Lúc trước, là ta khinh thường ngươi.”

Vệ Cẩn tao nhã cười một tiếng, “Không sao, nay có thể biết rõ còn chưa tính là muộn.”

“Ngươi thật lòng với Nhiêu nhi?” Bà tiến lại gần từng bước hỏi.

Vệ Cẩn dừng một chút, không ừ hử gì cả, “Trẫm đối với nữ nhân của mình xưa nay rất tốt, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, mà con gái của người chính là người trẫm vừa ý nhất.”

“Nói vậy mười bảy năm trước ngươi cũng từng chính mắt thấy Tạ Liên Nhi đẩy ta vào chỗ chết như thế nào,” Bà vỗ về chiếc vòng ngọc trên tay, vừa ngẩng đầu lên, hai tròng mắt lại đột nhiên bắn ra hào quang, “Nhưng có một chuyện Tạ Liên Nhi không biết.”

Sắc mặt Vệ Cẩn dần dần sa sầm, nhìn thẳng vào mặt bà, đây là nữ nhân khiến Phụ hoàng nhớ thương cả đời.

Mặc dù nay vết sẹo rất lớn, nhưng có thể nhìn ra lúc còn trẻ tuyệt sắc như thế nào.

Vệ Cẩn hơi giật giật mi tâm, kỳ thật nhìn kỹ lại, tướng mạo hai người cũng không thật sự giống nhau, bà quá mức diễm lệ, khiến người ta liếc mắt một cái liền khó quên. Mà sự quyến rũ của Khương Nhiêu lại chất chứa ý vị bên trong, càng nhìn càng khó bỏ qua.

Đây cũng là vì sao, khi lần đầu tiên gặp mặt, Vệ Cẩn cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là một món đồ tầm thường mà thôi. Nhưng mỹ mạo có thể liên tục nở rộ mới khiến nam nhân si mê.

“Ở trước mặt trẫm, ngươi không có lợi thế đàm phán,” Vệ Cẩn khinh thường cong khóe môi, “Người thức thời mới là người thông minh.”

Y Tự đi theo, không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt của hắn, “Năm đó khi mẫu thân ngươi đẩy ta vào nước, ta đã có thai hai tháng, chuyện này chỉ có Mộ phi và Vệ Tề đã chết biết. Nay vừa lúc mười bảy năm, mà bệ hạ hẳn là biết, Nhiêu nhi đúng là hai tám năm hoa (1). Lợi thế này có trọng lượng không?”

(1) hai tám năm hoa: 16 tuổi

Gương mặt lạnh lùng dần dần có vết nứt sụp đổ, Vệ Cẩn chỉ cảm thấy những lời này giống như trời long đất lở, sấm chớp không ngừng.

Hai chân không bước nổi dù chỉ một bước…

Một mảnh tĩnh mịch.



Trở lại Hàm Nguyên Điện, sắc mặt Toàn Cơ hấp tấp, nói là Vũ An Hầu và em gái đã được thu xếp nghỉ tại ngoại thành Bích Ngô Cung.

Tiểu chủ nương nương các cung chia nhau đưa quà mừng, các khoản mục đã giao cho phủ nội vụ, cần Khương Nhiêu xem qua, cũng tự tay đưa đến Bích Ngô Cung.

Bởi vì thân phận hiện nay của Khương Nhiêu tượng trưng cho nữ quan cao nhất nội đình, là đại diện cho sự coi trọng của Hoàng thượng. Cho nên người đưa những món quà này, không phải nàng thì không thể.

Nhưng nếu chỉ như vậy, Toàn Cơ cũng sẽ không lo lắng như thế.

Bởi vì ngay thời khắc mấu chốt này, bệnh cũ của Mộ Thái phi đột ngột tái phát, mọi người trong cung đều lo chăm sóc Mộ Thái phi bên trên, vẫn là Anh Mẫn trưởng công chúa lại đây, tự mình gọi tên Khương Nhiêu, muốn nàng tới Vĩnh Thọ Cung lấy lễ vật.

Thời gian đặc biệt, Vũ An Hầu không thể chậm trễ, cho nên Khương Nhiêu suy nghĩ một chút, liền không từ chối, cho Toàn Cơ ở lại sửa sang các khoản mục, còn mình từ từ đi Vĩnh Thọ Cung.

So với Vũ Hợp Cung của Tịnh Thái hậu, Vĩnh Thọ Cung có vẻ thưa thớt hơn rất nhiều.

Khương Nhiêu vừa bước vào điện, cánh cửa ở sau lưng nhanh chóng khép lại.

Thanh Dao cô cô dẫn nàng đến nội thất, nói là Mộ Thái phi đang nghỉ ngơi trên giường.

Nhưng Khương Nhiêu vừa tiến vào nội thất đã ngửi thấy mùi hương, giương mắt nhìn, Mộ Thái phi sắc mặt như cũ tựa vào trên giường, Vệ Anh Mẫn ngồi ở cuối giường nhìn nàng. Làm sao có nửa phần bộ dáng phát bệnh?

“Nếu Thái phi nương nương không ngại, vậy thì đưa lễ vật cho nô tì thôi, thời gian không còn nhiều, xin hãy nhanh chóng”

Mộ Thái phi khoát tay, “Không vội, Khương ngự thị uống chén trà này trước đi.”

Thanh Dao lẳng lặng bưng nước trà tới, đặt ở trên bàn.

Khương Nhiêu bất động, nhất thời mọi người trong điện đều im lặng.

“Khương ngự thị nay thật kiêu ngạo,” Mộ Thái phi lại nói, “Anh Mẫn, tự con mang tới cho nàng ta đi.”

Yến vô hảo yến, thực vô hảo thực. (2)

(2) ý nói có tiệc mà cũng không xem như tiệc, có đồ ăn nhưng cũng xem như không có

Lại nhìn chiến trận hiện giờ, chỉ sợ toàn thân khó mà trở ra.

Khương Nhiêu rốt cuộc cũng mở miệng từ chối, “Không dám làm phiền trưởng Công chúa điện hạ, nô tì xin nhận tâm ý của Thái phi.”

Đột nhiên hai bàn tay chế trụ sau gáy nàng, Khương Nhiêu chợt nghiêng đầu, đối diện với gương mặt nham hiểm của Vệ Ly, hắn một tay bưng chén nước lên đặt bên môi Khương Nhiêu, “Nghe lời chút thì sẽ bớt chịu khổ, nàng không thể giữ đứa trẻ này lại.”

Khương Nhiêu mím chặt môi, Vệ Ly tăng thêm lực đạo.

Đang trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chợt nghe ngoài điện bẩm báo, Hoàng thượng tới.

Tất cả mọi người không dự đoán được, Mộ Thái phi ra hiệu cho Thanh Dao thu dọn nước trà mang xuống, nhưng lại chậm một bước.

Vệ Cẩn khoanh tay tiến vào, đột nhiên quét hết mâm chén trên án, vỡ vụn đầy đất.

“Tất cả mọi người lui ra, trẫm có chuyện muốn hỏi Thái phi.”

Khương Nhiêu đứng ở phía sau hắn vài thước, mặt cười trắng bệch, nhưng Vệ Cẩn lúc này lại lạnh lùng hơn trước, giống như không có thất tình lục dục, yên tĩnh khiến lòng người hoảng hốt.

Mà từ lúc hắn vào điện cũng chưa nhìn đến Khương Nhiêu, ngay cả một ánh mắt cũng không có.

Khương Nhiêu lặng lẽ lui ra, mãi đến khi thân ảnh mềm mại hoàn toàn ra khỏi tầm mắt.

Vệ Cẩn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng bất động, cũng không ai chú ý tới, hai tay hắn đã siết chặt lại, hoàn toàn không còn huyết sắc.

“Trẫm muốn biết, chuyện mười bảy năm trước có liên quan gì đến Y Tự.”

Mộ Thái phi lập tức cúi đầu cười khẽ, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng, “Bổn cung không thể khoanh tay đứng nhìn hậu cung tiên đế vất vả lập nên bị huỷ bởi việc huynh muội loạn luân này. Mong rằng bệ hạ lấy quốc thể làm trọng.”

Nói đến đây, hết thảy đều rõ ràng.

Ngay cả một tia may mắn cuối cùng cũng không còn sót lại chút gì.

Vệ Cẩn đứng yên như con tò te, hình như có vạn mũi tên đâm qua ngực hắn, giọng hắn lại vang lên như Tu La, “Nếu bà có nửa câu nói dối, trẫm sẽ khiến tất cả mọi người ở Vĩnh Thọ Cung vĩnh viễn biến mất, mà việc này nếu để lộ ra dù chỉ một chút thì cũng như thế.”

Mộ Thái phi cười lạnh, “Bổn cung lấy huyết mạch Vệ thị ra thề, nếu giả dối, sau này vĩnh viễn rơi xuống địa ngục, không thể luân hồi.”

Vệ Cẩn chợt xoay người lại, “Ngoại trừ trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được đụng vào nàng, không được tái phạm.”

Nhìn thân ảnh sa sút kia biến mất ở ngoài cửa điện, Mộ Thái phi bỗng nhiên ho khan thật mạnh, bà tự lẩm bẩm, “Tiên đế, ngài quả nhiên là nợ Y thị… Nay báo ứng đã tới, hai đứa con trai của ngài đều bị hủy trên người nữ nhân này…”