Trần Thường tại vội vàng đứng dậy châm rượu, Vệ Cẩn lại không nhận lấy, ánh mắt dừng trên mặt nàng.
Trần Thường tại đỏ mặt, rượu rơi vãi, Hoa Chiêu dung cười bảo Lục Anh bưng trà sang, “Bệ hạ ngài xem, Trần muội muội còn không biết ngài xưa nay không có thói quen uống rượu.”
Trần Thường tại sợ hãi dâng trà, “Tần thiếp không biết, mong rằng bệ hạ chớ trách…”
Vệ Cẩn xoa xoa mi tâm, ngữ khí ôn hòa, “Cũng là trẫm sao nhãng, từ lúc vào cung tới nay lạnh nhạt với nàng.”
Trần Thường tại vội lên tiếng, “Tần thiếp… Tần thiếp không trách bệ hạ.”
Hoa Chiêu dung lấy tay áo che mặt cười, Vệ Cẩn cũng bị lời nói đơn thuần của nàng chọc cười.
Bầu không khí lúc này mới thoải mái, Hoàng thượng thuận miệng hỏi nàng, nàng liền đáp lại từng câu, cũng không có ý cầu ân sủng. Điều này làm cho Hoa Chiêu dung lặng lẽ quan sát ở một bên vô cùng hài lòng.
“Bệnh tình của Mộ Thái phi không thấy khá hơn,” Vệ Cẩn ra đầu đề câu chuyện, “Lần này trẫm đặc biệt triệu Lăng Bình Vương hồi cung thăm bệnh, cũng có thể bày tỏ lòng hiếu thảo.”
Hoa Chiêu dung gật gật đầu, “Vẫn là Hoàng thượng cân nhắc chu toàn.”
Trần Thường tại đưa canh đến, sự đờ đẫn trong nháy mắt đã nhanh chóng được che đậy.
“Chỉ sợ lần này phải vào thành,” Vệ Cẩn dùng xong, thần sắc trì hoãn, “Trẫm còn có việc cần xử lý, hôm nay không thể ở cùng với nàng.”
Kết quả như vậy, Hoa Chiêu dung đã sớm dự đoán được, nhưng không khỏi có chút mất mát, rốt cuộc vẫn không thể giữ Hoàng thượng lại.
Trần Thường tại cáo từ, chỉ nói không muốn làm chậm trễ thời gian của Thịnh tỷ tỷ và Hoàng thượng, khiến Thịnh Chân nhẹ giọng trách một câu, cũng không ở lâu.
Thật ra thì, mọi người bất quá đều biết rõ trong lòng.
Vệ Cẩn nhìn thân ảnh nhỏ nhắn thướt tha kia rời khỏi, từ lúc mới vào điện đã hiểu được ý đồ của Thịnh Chân. Cho nên không được bao lâu, hắn cũng đứng dậy rời Ngọc Đường Điện.
Hải Đường Uyển là con đường nhất định phải đi qua, mà từ rất xa, Vệ Cẩn đã nhìn thấy thân ảnh đứng giữa rừng hoa.
Lúc này, dưới ánh mặt trời gay gắt, gương mặt rụt rè không thắng nổi người khác kia tăng thêm mấy phần sinh khí, hắn chậm rãi bước lại gần mới nhìn rõ, cô gái này có vẻ đẹp mỏng manh, không hề kém Trang Mỹ nhân.
Trần Thường tại có vẻ xấu hổ, “Vừa rồi ở Ngọc Đường Điện, mong bệ hạ đừng trách tội…”
Vệ Cẩn khoát tay, đám người Cao Ngôn tự giác lui ra.
Trên mặt hắn vẫn mang ý cười, ấm áp vui vẻ, chỉ là trong đôi mắt thì vô cùng rét lạnh.
Hoa Chiêu dung và Trần Thường tại liên thủ diễn cảnh tỷ muội tình thâm, đơn giản chính là muốn mình chú ý đến Trần thị, tiến tới sủng hạnh để củng cố địa vị.
Vệ Cẩn cong khóe môi, các nàng quả nhiên là tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cho dù liên thủ với nhau thì sao? Hắn muốn sủng hạnh ai, tuyệt đối không tới phiên người bên ngoài thao túng. Trái lại, càng cố ý thì chỉ biết biến khéo thành vụng.
Cho nên từ Ngọc Đường Điện đi ra, Vệ Cẩn đã phân phó Cao Ngôn đến thượng cung cục loại bỏ bài tử của Hoa Chiêu dung một tháng.
Thức ăn ngon miệng, nếu không có lòng thưởng thức thì đều nhạt như nước ốc. Nhưng Trần Thường tại trước mắt vừa mở miệng, hắn đã có mấy phần tò mò.
“Vì sao trẫm phải trách tội nàng?”
Trần Thường tại càng cúi thấp đầu, khom vòng eo lá liễu, “Thịnh tỷ tỷ cũng là có ý tốt, muốn giúp tần thiếp một lần… Nhưng tần thiếp biết, bệ hạ là minh quân, sao lại để cho người ta chi phối… Cho nên, đặc biệt đến lĩnh phạt.”
Giọng nàng nhỏ bé yếu ớt, bộ dạng đáng thương.
“Nếu trẫm đã không để tâm, cũng không có ý định phạt nàng.” Vệ Cẩn đã muốn rời đi, “Được rồi, hồi cung thôi.”
“Tần thiếp cung tiễn bệ hạ.” Trần Thường tại cúi người thật thấp.
Vệ Cẩn vừa xoay người lại, chỉ nghe sau lưng khẽ hô một tiếng, rồi sau đó có người nhẹ nhàng đụng phải.
Hắn bỗng nhiên quay lại nhìn, đúng là Trần Thường tại đã ngã xuống đất, che bụng lại.
“Thế này là sao?”
Thấy mặt nàng tái nhợt, cắn môi không nói, bộ dạng cực kỳ nhu nhược đáng thương, nam nhân nào cũng không thể thờ ơ.
Huống chi, Trần thị vốn chính là hậu phi của Hoàng thượng.
Nàng cố nặn ra nụ cười, “Tối hôm qua đã mắc sai lầm một lần, không có chuyện gì cả, nghỉ một chút là ổn. Đã khiến bệ hạ chê cười rồi.”
Vệ Cẩn kéo nàng dậy, nhưng hình như rất đau, Trần Thường tại căn bản không dậy nổi, nhưng vẫn sợ sệt không dám nhìn hắn, cứ ở tại chỗ như vậy.
Trong thần thái yếu ớt lại mang theo chút bướng bỉnh, Vệ Cẩn bỗng nhiên ngẩn ra, tư thái như vậy, không khỏi khiến hắn cảm thấy quen thuộc.
Vệ Cẩn bất đắc dĩ cười cười, “Còn trở về được không?”
Trần Thường tại lắc đầu, không nói lời nào, nhưng sắc mặt càng tái nhợt, hiển nhiên đã cực kỳ khổ sở.
Nơi đây bốn bề vắng lặng, tìm loan liễn tới đây cũng không kịp.
Vệ Cẩn gọi Cao Ngôn tới, “Mau truyền thái y đến Hoa Âm Các đi.”
Trần Thường tại khổ sở nhìn hắn, đôi mắt kia ánh lên thiên sơn vạn thủy, ẩn chứa biết bao dịu dàng và cầu xin thương xót.
Vệ Cẩn cũng không đáp lại, lập tức xoay người ôm lấy nàng, sải bước về phía Hoa Âm Các.
Thân thể của nàng rất nhẹ, tựa vào ngực cũng không dám có chút nhúc nhích. Nàng lắc lư một hồi mới cẩn thận đưa tay vòng qua cổ Vệ Cẩn, khuôn mặt chôn sâu hiện ra một rặng mây đỏ.
—
Trong Hàm Nguyên Điện, Hoàng thượng hạ triều xong liền sai người đến truyền lời cho nàng, nói là muốn đến Ngọc Đường Điện dùng cơm trưa.
Khương Nhiêu mím môi cười, hắn cần gì phải nói tường tận với mình?
Sau đó thì không để trong lòng nữa, phân phó nữ quan Lục thượng cẩn thận quét dọn. Nàng xoay người gọi Vu Đào đến làm việc, lại biết được tin nàng ta không ở trong điện.
Vu Đào này rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì, càng khiến người ta nghi ngờ.
Quét dọn xong, nhẩm tính thời gian, gần đến giờ thân, theo lẽ thường, ngày nào đến giờ này thì Hoàng thượng cũng sẽ trở về điện.
Nhóm cung nhân đều lui ra, chỉ còn lại một mình Khương Nhiêu ở trong điện thêm hương, bỗng nhiên thoáng nhìn qua bồn hoa bên cạnh có một chiếc hoa tai ngọc thuỷ.
Nàng đi tới, ma xui quỷ khiến cầm lên, quay về phía ánh nến nhìn.
Hoa văn lăng long uốn lượn, ngọc chất thượng thừa, chủ nhân của đôi hoa tai ngọc này phải có thân phận tôn quý, thiên tử chư hầu mới có thể dùng hoa văn rồng làm trang sức.
Nhưng mặt trên hoa văn không rõ, có lẽ là kết quả bị người vuốt ve thưởng thức hồi lâu.
Trong chớp mắt, Khương Nhiêu bỗng nhiên cảm thấy trước mắt hỗn độn, hoa văn khắc ở trước mắt dần dần phóng đại, cảm giác kỳ dị từ dưới lòng bàn chân truyền lên.
Mọi phía đều trở nên mờ ảo, xuyên thấu qua chiếc hoa tai ngọc kia là khuôn mặt của một người phụ nữ dần dần hé ra, đang che kín vết sẹo, chợt thoáng hiện ở trước mắt!
Rồi sau đó đầu óc đau từng trận, hình ảnh lộn xộn khó phân ở trong đầu đan chéo vào nhau.
Một trận lại thêm một trận.
Có giọng nói trầm thấp của nữ nhân khẽ gọi bên tai, Nhiêu nhi… Nhiêu nhi… Giống như là ác mộng vậy.
Thái dương đau nhức muốn rách ra, Khương Nhiêu cảm thấy toàn thân sắp sửa bị xé rách vỡ vụn.
Không biết qua bao lâu, bốn phía yên tĩnh trở lại. Sắc mặt Khương Nhiêu tái nhợt, từng giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống.
Chủ nhân của chiếc hoa tai ngọc này không phải người bên ngoài, đúng là của chính nàng.
Từng mảnh vụn trong trí nhớ còn sót lại từ từ hiện lên, đây là phối sức Yên Tần Hầu phu nhân đưa cho nàng trước khi vào cung, bốn năm chưa từng rời khỏi người.
Mà khi nàng vừa đến thế giới này, kế hoạch dụ dỗ ô long kia được thi hành.
Bởi vì lúc ấy hỗn loạn, nàng cũng không để ý món đồ rất nhỏ này, nhưng thật ra Hoàng thượng có tâm, nhặt được vẫn đặt bên người.
—
Lăng Bình Vương vào cung, trước tiên đến Hàm Nguyên Điện diện thánh.
Hắn mặc ngọc bào tím nhạt, phong thái thanh nhã, không mảy may nhìn ra vẻ mệt nhọc bôn ba đường sá.
Sải bước lên thềm ngọc, không gặp đám người Cao Ngôn, hắn hỏi tiểu cung nữ mới biết bệ hạ còn chưa hồi cung.
Vệ Ly cong khóe môi tuấn mỹ, mang theo chút tà khí, ung dung vào điện, “Bổn vương vào điện chờ là được.”
Tam đệ này của hắn quả nhiên là một kẻ phong lưu bại hoại, có lẽ mình an bài mỹ nhân cho hắn cần phải vừa khẩu vị.
Tiểu cung nữ cung kính dẫn Vệ Ly vào điện, rồi sau đó khẽ gọi Khương cô cô vài tiếng. Không có ai trả lời, nàng ta liền nói, “Khương cô cô có lẽ bận rồi, xin Vương gia chờ một lát, bệ hạ cũng sắp trở lại.”
Sóng mắt Vệ Ly vừa chuyển, tiểu cung nữa kia hơi cúi đầu, trống ngực không khỏi đập nhanh hơn vài phần. Lăng Bình Vương này quả nhiên là hào hoa phong nhã vô song, sàn sàn khó phân với bệ hạ, trong lòng khẽ động.
Trong điện yên lặng, bỗng nhiên có tiếng ngâm nga từ nội thất truyền tới, Vệ Ly lắng tai yên lặng nghe, như là giọng một cô gái đang khóc.
Hắn đăm chiêu thong thả bước qua, vén bức rèm che lên, một bóng người nhỏ bé đang cuộn mình. Nửa khuôn mặt bị che khuất, đang không ngừng run rẩy.
Thân hình kia rất quen thuộc, Vệ Ly chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Khương Nhiêu suy sụp trên mặt đất, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt vô cùng sắc nhọn, khiến cho Vệ Ly không khỏi ngừng lại một chút, ánh mắt như vậy…
“Ta muốn gặp Yên Tần Hầu phu nhân.” Nàng không thay đổi sắc mặt, mi tâm quyến rũ dần dần dãn ra, chu sa đuôi mắt càng thêm nổi bật lạnh lùng.
Vệ Ly khoanh tay lại, khẽ nhíu mày, “Sao bổn vương phải đồng ý với nàng?”
Khương Nhiêu run rẩy đứng dậy, ánh mắt chưa từng dời đi, nàng bỗng nhiên cười nhạt, “Vương gia không phải vẫn lợi dụng ta làm việc cho ngài sao? Nếu không làm quân cờ an lòng, không sợ tướng soái khó giữ sao?”
Thời gian Vệ Tề ngã bệnh, Vệ Ly lợi dụng thân phận của nàng lấy trộm tin tức thế nào, dồn ép Cảnh An Vương, xa lánh Tịnh Thái hậu, cuối cùng khiến Vệ Tề không thay đổi lòng tin với hắn, truyền ngôi cho hắn.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, vận mệnh đã an bài như thế, tính kế đến cuối cùng, vương vị chung quy vẫn vào tay Vệ Cẩn.
“Nàng nhớ ra rồi?” Vệ Ly trả lời như không có chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt như vậy, trùng với vẻ cứng rắn tà mị lạnh lùng của nam tử từng xuất hiện trong đầu, không hề có kẽ hở.
Khương Nhiêu cong khóe môi, “Ngươi vứt bỏ, thậm chí không tiếc mà phá huỷ quân cờ, chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, đúng không, Ly công tử.”
Thân mình Vệ Ly cứng đờ, khuôn mặt tuấn mỹ thoáng mềm mỏng có phần gần như đóng băng.
Mới vừa rồi, mấy chấm nhỏ không đầy đủ trong trí nhớ được chắp vá lại một chỗ.
Thân thể này tỉnh lại vẫn còn sót lại vài chấp niệm.
Khương Nhiêu ngẩn ngơ đứng tại chỗ, mặc dù quay về phía gương mặt của Vệ Ly nhưng như có dùi đục khoét vào xương cốt đến đau nhức. Tựa như mười sáu năm buồn chán trước đây!
Khương Nhiêu đã từng say đắm hắn cỡ nào, mê luyến đến mức nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy, bao gồm cả tính mạng!
Nàng cười thảm, hoá ra ban đầu tự sát căn bản không phải vì lo sợ chuyện tuẫn táng, mà là bởi vì quá mức tuyệt vọng, vì nam nhân này mà che giấu hết thảy âm mưu tội ác, thế mà hắn lại không tiếc vứt bỏ nàng!
Nếu hắn có một phần thật tình, Khương Nhiêu trước kia chỉ sợ sẽ chỉ biết ra sức quên mình.
Chỉ tiếc, bộ mặt thật đã tổn thương người, Lăng Bình Vương từ đầu đến cuối đều là lợi dụng nàng…
Những chuyện đã qua lần lượt đan chéo, Khương Nhiêu tựa như nhớ tới chuyện xảy ra đêm trước đó, nàng lén lút động tay động chân vào bữa tối của Tử Thần Cung.
Cảnh An Vương là người thận trọng, ngày thứ hai đã truyền ra tin thị nữ trong cung hắn trúng độc bỏ mình.
Khương Nhiêu héo mòn chờ đợi một thời gian dài, chỉ nhận được tin bị vứt bỏ.
Có lẽ, khi nàng tỉnh lại trong lạnh lẽo cứng rắn như đá, nàng đã biết mất hết hy vọng là như thế nào, sống không thể yêu…
“Nàng hãy nghe ta giải thích, lúc đó tình thế vô cùng nguy cấp, không có đơn giản như nàng nghĩ.” Thấy thần sắc Khương Nhiêu bất thường, Vệ Ly muốn tiến lên.
“Người ngươi nên giải thích không phải là ta, mà là Khương Nhiêu đã chết,” Cảm xúc dần dần hồi phục, trí nhớ nguyên chủ Khương Nhiêu đã hiện ra, “Còn có, ta nhất định phải gặp Yên Tần Hầu phu nhân, có lẽ Vương gia cũng không muốn có người không cẩn thận mà lục lại chuyện cũ?”
Vệ Ly trầm mặc, lặng lẽ rời khỏi Hàm Nguyên Điện.
Trước khi đi vẫn còn lấp lửng bỏ lại một câu, chờ tin tức của bổn vương.
Đắn đo suy nghĩ, Khương Nhiêu bỏ chiếc khuyên tai ngọc kia trở lại chỗ cũ, không biết bao lâu nữa thì Hoàng thượng sẽ tra rõ lai lịch của mình.
Lấy bản tính của Vệ Cẩn, chỉ sợ mấy ngày qua lá mặt lá trái chẳng qua là buông dây dài câu cá lớn mà thôi…
Đối với một người muốn đưa mình vào chỗ chết, Vệ Cẩn tuyệt đối không thể hạ thủ lưu tình.