Khương Nhiêu đang thổi tóc dưới gió ở bên ngoài, suy nghĩ dần dần rõ ràng.
Đợi đến khi trở lại Hàm Nguyên Điện, Vu Đào nói bệ hạ đã đến dục phòng tắm rửa.
Trong đầu, thân ảnh quen thuộc ở Bích Tiêu Cung kia càng vướng bận. Rốt cuộc có phải Trịnh Thu hay không? Nhưng mà sao lại là Trịnh Thu…
Nàng lặng lẽ cầm danh sách tấn phong lên, nôn nóng muốn tìm ra đáp án.
Nói đến là buồn cười, ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, tay nàng có chút run run.
Bởi vì đối với nàng mà nói, Trịnh Thu không giống như đám người Phương Lăng Lăng, nàng ta là người bạn đầu tiên của nàng ở thế giới này, ở trong lòng Khương Nhiêu trước sau đều cho rằng tất cả các nàng đều có quan hệ với nhau, hơn nữa Mẫn phi Trịnh Thu bị trục xuất ra khỏi cung rất vội vàng, để lại nhiều bí ẩn chưa giải!
Hình như còn có Vệ Ly, tất cả đều xâu chuỗi thành vòng, vây chặt nàng lại.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Giọng nói của Vệ Cẩn vang lên từ sau lưng không hề báo trước, Khương Nhiêu tức thì bình tĩnh trở lại, khi xoay người, nàng cười tươi như hoa.
Nàng nhẹ nhàng đặt danh sách lên trên bàn, thấy y phục Vệ Cẩn mở phân nửa thì thay hắn cởi ra, “Xạ Nguyệt cô cô của thượng tẩm cục còn ở bên trong…”
Vẻ mặt Vệ Cẩn cũng chẳng sáng sủa mấy, hắn tự ý cởi ngoại sam, “Lời của Hoàng hậu nàng nghe một chút là được, nhưng không thể ngỗ nghịch.”
Khương Nhiêu cong khóe môi, ngược lại đi thu dọn án thư, “Thân phận nô tì thế nào, trong lòng đương nhiên rõ ràng, dĩ nhiên sẽ không vượt quá giới hạn, bệ hạ yên tâm.”
Mi tâm nhíu lại, Vệ Cẩn làm như hài lòng đáp lại, bước vào dục phòng.
Nàng chẳng qua chỉ là nữ quan, còn mình đường đường là thiên tử, sao lại có thể kích động mà giải thích với nàng, chuyện này thật là quá mức vớ vẩn.
Nhưng trong chớp mắt đã yên tĩnh trở lại.
Khi Xạ Nguyệt và hai nữ quan thượng tẩm cục hầu hạ tắm rửa, hắn chỉ nhắm mắt ngủ, không tỏ vẻ gì. Cứ để cho Xạ Nguyệt ân cần, uổng công ở lại.
Thật ra thượng tẩm cục ở Lục thượng là một công việc béo bở, có thể trực tiếp phụ trách chuyện ngủ nghỉ của Hoàng thượng, là cơ hội thượng vị tuyệt hảo.
Tiền triều có nữ quan được Hoàng đế sủng hạnh, phần nhiều là xuất thân từ thượng tẩm cục, cái này gọi là gần quan được ban lộc.
Vệ Cẩn mở mắt ra, nhưng thấy nữ quan trước mắt quan phục cợt nhả, nét mặt thuỳ mị, bởi vì cách gần cho nên kia khuôn mặt xinh đẹp kia đập vào mi mắt rõ ràng.
Xạ Nguyệt là chưởng sự trẻ nhất thượng tẩm cục, mới qua tuổi mười bảy, tự cho là dung mạo xuất chúng hơn người, cho nên phần nhiều là nàng ta tới hầu hạ Hoàng thượng tắm rửa.
Thấy Hoàng thượng nhìn qua, nàng ta không khỏi run lên, hai gò má thêm thẹn thùng, “Bệ hạ cứ thoải mái, nô tì sẽ thay ngài chà lưng.”
Vệ Cẩn không động đậy, mỉm cười nhìn nàng ta, ánh mắt kia say nồng lòng người, “Ngươi tên là gì?”
Một câu này khiến đáy lòng nàng ta chảy ra, mềm mại lên tiếng, “Nô tì tên là Xạ Nguyệt.”
Vệ Cẩn gật gật đầu, nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo nàng ta, “Xạ Nguyệt, về sau không cần đến hầu hạ trẫm tắm rửa nữa.”
Dứt lời, Vệ Cẩn đã đứng dậy, quấn y phục ra khỏi dục phòng, để lại Xạ Nguyệt suy sụp ở đó.
Không biết vì sao, từ lúc Khương Nhiêu trời xui đất khiến xông vào tầm mắt của hắn, hắn lại cảm thấy những nữ nhân khác không thể vừa mắt…
Phong tình thanh nhã, không thể thay thế.
Khương Nhiêu bị gọi vào, bởi vì nữ quan gác đêm là bên thượng tẩm cục, nàng không cần hầu hạ Hoàng thượng suốt đêm.
Nàng tất nhiên cũng không muốn canh giữ ngoài long sàng, hàng đêm nghe tiếng sênh ca trong rèm lụa đỏ.
Nhưng hình như Vệ Cẩn hiện giờ không giống như trong suy nghĩ của nàng, chí ít từ khi nàng nhậm chức ở Hàm Nguyên Điện, chỉ thấy hắn chiêu hạnh Bạch Tiệp dư một lần.
Nhưng ý niệm này rất nhanh đã bị đánh tan, đợi không lâu nữa, nhóm mỹ nhân mới tấn phong lần lượt vào cung, khi trăm hoa đua nở, có lẽ sẽ khơi dậy dục vọng của Hoàng thượng thôi.
“Đêm nay nàng sẽ phụ trách việc gác đêm.” Vệ Cẩn không cho giải thích, nữ quan ti tẩm đứng ở một bên mặt không cam chịu, nhưng coi như thông minh, không tranh luận gì mà lẳng lặng lui ra.
Bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ, ngay cả Toàn Cơ cũng không biết rời đi từ lúc nào.
“Nô tì tuân chỉ.” Khương Nhiêu không ngẩng đầu, thay hắn buông rèm xuống, trải lụa gấm, thổi tắt nến, đốt trầm hương rồi mới đến chỗ giường được thiết kế cho cung nữ gác đêm.
Cách lớp rèm sa, Vệ Cẩn nghiêng đầu, nhìn bóng người bận rộn nhưng gọn gàng chỉnh tề kia, trằn trọc mà ngủ.
Một đêm vô sự, nhưng lúc khai hỏa, Khương Nhiêu đúng giờ tỉnh dậy, nhưng mở mắt lại thấy cũng là rèm trướng màu vàng.
Lại nhìn trên người, thế nhưng lại đang khoác áo ngủ màu tím của Hoàng thượng! Hơn nữa ngoại sam cũng không biết đi nơi nào…
Nhưng mà tối hôm qua rõ ràng là mình ngủ trên giường nhỏ ở gian ngoài.
Khương Nhiêu nhạy bén như vậy, sớm đoán được mấy phần, cho nên nàng cũng không ngu ngốc mà quay đầu nhìn người bên gối đang hít thở đều đặn. Nàng chỉ cẩn thận dịch người ra, hai chân tìm kiếm dưới long sàng.
“Nàng đánh thức trẫm rồi.”
Khương Nhiêu ngoan ngoãn dừng động tác lại, trong lòng lại nghĩ chuyện nghịch vảy rồng này thật không phải lúc.
“Xoay người lại.” Vệ Cẩn bình thản ra lệnh.
Khương Nhiêu còn uể oải trả lời hắn, “Nô tì cam đoan với bệ hạ, hôm qua thật sự là nô tì ngủ trên giường ngoài, hơn nữa, nô tì cũng chưa từng có bệnh mộng du…”
Vệ Cẩn nâng cằm nàng lên, cười điên đảo chúng sinh, “Nay nàng đã nằm ở đây, hiển nhiên nên tận tình chịu trách nhiệm.”
Khương Nhiêu biết rõ chỉ có thể là Hoàng thượng tự mình động thủ, nhưng còn làm như vô tội, đành làm động tác chọc cười, “Nô tì đi múc nước mang lại đây.”
Ai ngờ còn không chưa kịp cựa quậy, trước mắt đã cảm thấy mê muội, bị người nọ vây chặt ở dưới thân, “Đừng có náo loạn nữa, nàng hẳn là biết sáng sớm nam nhân …”
Nói một chút thì ngưng, nhưng hắn rõ ràng đã dùng hành động chứng minh rồi.
Môi lưỡi quyến luyến bên tai, lượn lờ đi xuống, bàn tay cũng vén vạt áo ra, vuốt ve nắn bóp.
Có lẽ thật sự như hắn nói, Khương Nhiêu vô cùng nhạy cảm mà phát hiện sự đòi hỏi của hắn vô cùng cấp thiết, hơn nữa tay và miệng cũng dùng quá sức, có lẽ trên da đã bị hắn lưu lại mấy ấn ký…
Từ khi được điều đến ngự tiền, thật ra nàng sớm đã chuẩn bị, còn chưa đến mức làm như đoá hoa sen tinh khiết kiểu cách, nhưng lần này hình như có chút trở tay không kịp.
Vệ Cẩn không hài lòng lắm, hạ thân đã bắt đầu có phản ứng, đầu chôn ở cổ nàng khẽ nâng lên, vặn mặt nàng lại, “Cho dù trẫm có muốn nàng hay không, nàng đều là nữ nhân của trẫm, nhớ chưa?”
“Hoàng thượng không cần giải thích với nô tì, nếu ngài muốn, nữ tử trong thiên hạ đều là vật trong tay ngài.”
Những lời này hiển nhiên đã khiêu khích Vệ Cẩn, hắn cười mà như không, chui vào giữa hai đùi non mịn của nàng, bàn tay mơn trớn theo làn da của nàng hướng vào trong, đánh đâu thắng đó.
Khương Nhiêu vô cùng phối hợp mà bật ra tiếng rên rỉ, thở hổn hển.
Việc đã đến nước này, làm hay không làm thì trong mắt người ngoài đều giống nhau.
Thay vì chịu đựng, không bằng hưởng thụ một lần, hoan ái như vậy, nàng tuyệt đối không hề tổn thất ở phương diện nào.
Vệ Cẩn xưa nay rất có lòng tin với kỹ năng của mình, chưa bao giờ để cho nữ nhân không hài lòng ở trên giường chiếu, đều là ăn xương biết vị, nhiều lần lặp đi lặp lại…
Nữ nhân bên dưới tuy rằng phản ứng nhiệt liệt, nhưng chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra là cố ý lựa ý hùa theo.
Hắn là ai, đế vương cửu ngũ chí tôn, há lại để ột nữ quan nho nhỏ như nàng lừa gạt.
Nhất thời tăng thêm lực đạo, ra sức trêu ghẹo, sau cùng Khương Nhiêu cảm giác toàn thân xụi lơ, mềm nhũn như nước, suýt nữa thì không chịu nổi…
Vệ Cẩn rốt cuộc đã phản ứng lại, lúc này mới động thân, ai ngờ Khương Nhiên theo bản năng hét lên một tiếng, siết chặt hai chân, “Đau…”
Lần đầu tiên trong giờ phút quan trọng như thế, lại có người không vâng lời hắn.
Thân là nam nhân, tên đã lắp vào cung, không bắn không được.
Nhưng đúng lúc này, giọng của Toàn Cơ ở bên ngoài vang lên, “Bệ hạ, đã đến giờ ăn điểm tâm rồi, thượng thực cục đã mang cơm tới.”
Vệ Cẩn đảo mắt qua, muốn tìm người khiến mình bất mãn, tuy rằng trong bụng không muốn nhưng dù sao sẽ không bởi vì chuyện hoan ái trên giường mà ảnh hưởng đến giờ lâm triều.
Cứ như vậy, Vệ Cẩn chưa ăn được vào trong miệng, nhưng Khương Nhiêu đã bị giày vò đến mất hồn.
Còn phải mang cái thân rã rời thay y phục lau mặt cho hắn, mãi đến khi đám người Toàn Cơ tiến vào mới bình tĩnh trở lại. Nhưng ánh mắt Toàn Cơ nhìn nàng thâm ý vô cùng sâu sắc, nàng ta cười một tiếng, không nói tiếng nào.
Chờ Hoàng thượng xong xuôi, hắn vô cùng sảng khoái mà lâm triều.
Từ trong gương, Khương Nhiêu mới hiểu ám thị của Toàn Cơ, trên cổ có vết hồng rải rác, mờ ám vô cùng…
Da của nàng rất mềm mại, động một tí sẽ lưu lại ấn ký, hay thật, Khương Nhiêu thầm phỉ nhổ trong lòng, chỉ sợ tất cả mọi người ở Hàm Nguyên Điện đã biết.
Nhưng càng thêm buồn cười chính là, thật ra chỉ là hiểu lầm, căn bản vẫn chưa phát sinh chuyện gì.
—
Mấy ngày sau, ngày lành tháng tốt, nhóm tiểu chủ mới vào thành Tử Vi được sắc phong.
Phân bố tẩm điện, cung nhân, dọn dẹp phòng ốc, đây đều là chuyện Hoàng hậu bận tâm, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày của Khương Nhiêu.
Nàng chỉ phụ trách đưa các khoản mục ban thưởng của Hoàng thượng đến Lục thượng, đúng là phong thuỷ thay phiên luân chuyển.
Đến lúc gặp lại Tưởng Anh, cũng không đối chọi gay gắt như dự đoán, ngược lại vô cùng lễ phép khách khí.
Tưởng Anh ra vẻ ngoan ngoãn, cung kính nghe Khương Nhiêu truyền lệnh, sau đó cam đoan hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Nếu không phải cùng sống với nhau mười mấy năm ở kiếp trước, Khương Nhiêu cũng sẽ bị bề ngoài thanh thuần vô hại của nàng ta đánh lừa.
Nhưng với tư cách là đại tỷ của nàng ta, sao nàng lại không biết Tưởng Anh tuyệt đối sẽ không dừng tay, từ bỏ ý đồ như vậy.
Chiếu theo lệ cũ, ngày đó tấn phong, đại yến hậu cung được tổ chức, coi như là lễ gặp mặt của mọi người.
“Thật khéo, dạ yến hậu cung trùng với dịp mừng thọ của Thái hậu nương nương, có lẽ Hoàng thượng cũng muốn lấy lần này để tận hiếu.” Khương Nhiêu làm như thuận miệng nói ra, nói xong nhìn xung quanh, chỉ có Tưởng Anh không hề gợn sóng.
Nàng bỗng nhiên đưa mắt dời qua, “Từng nghe bệ hạ nói qua, Thái hậu nương nương thích nhất hoa mẫu đơn, cho nên dạ yến lần này cũng tổ chức ở Mẫu Đơn Các ở Lăng Ba Cung, bên hông Tưởng thượng phục lại treo một hòn ngọc bích mẫu đơn cực kỳ tinh xảo, ta vừa thấy đã thích, có lẽ Thái hậu nương nương càng vừa ý, không bằng đơn giản đưa cho ta, hôm đó tặng cho Thái hậu làm lễ vật chúc mừng, đến lúc đó ta thì sẽ thay ngươi nói tốt vài câu.”
Tưởng Anh không ngờ Khương Nhiêu bỗng nhiên chuyển đề tài, nhất thời hơi ngẩn ra, Khương Nhiêu cũng dùng ánh mắt chân thật, chậm rãi đến gần mấy bước.