Quy Tắc Nữ Quan

Chương 15: Khiển trách




Trước mặt bao nhiêu người, Vệ Ly không hề mảy may quan tâm đến ánh mắt bốn phương tám hướng phóng tới mà ngang nhiên mở miệng tương giao với nữ quan.

“Không có gì.” Khương Nhiêu vội vàng rút tay áo lại, vừa định bước chập chững thì đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, khiến nàng nhịn không được mà khẽ hô một tiếng.

“Nàng bị thương ở chân, đứng lâu không được, đỡ nàng ra ngoài nghỉ thôi, tránh xảy ra bất trắc.” Vệ Ly thấy nàng đứng không vững, còn cố gắng chống đỡ, không biết ngang bướng như vậy sẽ có lợi ích gì.

Vương thượng nghi sang đây chỉ bảo, đón lấy Khương Nhiêu, “Vương gia chớ chậm trễ.”

Vệ Ly đi rồi, hai vị mệnh phụ áo tơ trắng theo sát sau đó, dung nhan tuyệt mỹ.

Chẳng biết tại sao, Vương thượng nghi đột nhiên nói với Khương Nhiêu, “Đó là chính phi Thẩm thị và trắc phi Lương thị của Lăng Bình Vương.”

Khương Nhiêu thản nhiên quay đầu lại, “Không có quan hệ gì với nô tì cả, cô cô không cần giải thích.”

Vương thượng nghi dẫn Khương Nhiêu khập khiễng bước vào phòng ở cạnh thiền điện, “Ngày đó ngươi giúp bệ hạ đăng cơ, như vậy cả đời chính là người của bệ hạ, không nên qua lại với Lăng Bình Vương nữa.”

“Nô tì thấy không nên qua lại với bệ hạ mới đúng.” Khương Nhiêu nghiêng ngả đẩy cửa đi vào, “Làm phiền cô cô rồi.”

Nhạc tang ngoài điện nặng nề mơ hồ tấu lên, có lẽ đang hành lễ.

Nhịn suốt đêm, mí mắt Khương Nhiêu không nghe lời, cả người mềm nhũn trên giường gỗ, dù sao đi nữa đại lễ còn kéo dài rất lâu, không bằng ngủ một giấc trước đã.

Đang say sưa mộng đẹp, ngoài cửa có tiếng vang, Khương Nhiêu hình như có ý thức, vội vàng mở mắt.

Ngay tại bên giường, không biết có một cô gái đã vào đây khi nào, cả người nàng ta mặc đồ trắng, mặt ngọc sắc sảo. Khi nhìn thấy cây trâm bạch ngọc cài trên tóc nàng ta, Khương Nhiêu có thể kết luận cô gái này có thân phận hoàng tộc.

“Chiêu này của ngươi thật hay, tang lễ lâu quá chẳng thú vị gì cả, Phụ hoàng đã hạ táng rồi, Hoàng đế ca ca lại còn không để ông ấy sống yên ổn, ta thật sự nhịn không nổi, bỏ chạy ra ngoài.” Cô gái bất quá chỉ ở độ tuổi dậy thì, giọng nói có chút non nớt.

Khương Nhiêu nghe xong, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Nô thì tham kiến Công chúa điện hạ.”

Dựa theo tuổi mà suy đoán, cô gái này chắc hẳn là Nhị trưởng công chúa Vệ Anh Mẫn, tiểu nữ nhi của Mộ Thái phi, muội muội ruột của Lăng Bình Vương.

Anh Mẫn khoát tay, “Hai chúng ta không cần rầy rà như vậy, ngươi cũng không được nói cho người khác ta lén đi ra.”

Nàng ta đi dạo khắp nơi trong phòng, giống như thấy vô cùng mới lạ, Khương Nhiêu không rõ tính cách của Vệ Anh Mẫn, dứt khoát không mở miệng, chỉ cúi đầu đứng đó.

Không ngờ Vệ Anh Mẫn hoạt bát hiếu động, vòng vo mấy vòng, căn phòng nho nhỏ này vẫn chưa thoả mãn, nàng ta đẩy cửa ra, thò người ra ngoài dò xét, “Không cho ngươi đi theo!”

Không cần nàng ta nói, Khương Nhiêu cũng không muốn đi theo.

Đi ra cửa, nàng mới nhìn thấy có vải sa trắng rơi xuống đất, đúng là món đồ trên đầu Anh Mẫn rớt xuống.

Khương Nhiêu muốn gọi nàng ta lại nhưng không còn kịp rồi, bởi vì ngoài điện đã có người đẩy cửa tiến vào.

Cung nữ ngũ phẩm Cầm Thanh vội vàng chạy tới, nàng ta là cung nữ chưởng sự của Mộ Thái phi, đúng là đến tìm Vệ Anh Mẫn.

Không đợi Khương Nhiêu mở miệng, nàng ta nhặt mảnh vải sa trắng trên đất lên, tiến lên hỏi, “Công chúa đi đâu rồi?”

Khương Nhiêu suy nghĩ một lát, đành phải lắc đầu.

Sắc mặt Cầm Thanh sốt ruột, nàng ta kéo Khương Nhiêu lại đây, “Vậy còn ngớ ra làm gì? Khẩn trương chia nhau đi tìm, Thái phi nương nương đã tức giận rồi.”

Tự dưng bị liên lụy, Khương Nhiêu thầm nghĩ Mộ Thái phi quản không được tiểu nữ nhi bướng bỉnh này, mình thật sự là chết oan, nhưng vẫn kéo chân đi ra ngoài.

Cầm Thanh quay đầu chỉ một cái, “Ngươi qua bên kia tìm, tìm được rồi thì mang Công chúa đến Quảng Dương Điện!”

Quảng Dương Điện chính là cung xá tiến hành nghi thức tế lễ.

Phải nói quả nhiên là trùng hợp, Khương Nhiêu bất quá chỉ đi được mấy bước, làm dáng một chút, ai ngờ tìm thấy Anh Mẫn ngay ở hành lang bên ngoài Quảng Dương Điện.

“Công chúa, xin vào điện, Thái phi đang tìm người.” Khương Nhiêu kính cẩn lễ phép, ai ngờ Vệ Anh Mẫn mặt mày phát lạnh, quay đầu lại, “Nhất định là ngươi đi tố cáo, ta không trở về!”

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Khương Nhiêu thấy nàng ta như thế, cũng không cần thiết phải khuyên nhiều, đưa vải sa trắng qua rồi trở về.

Chẳng ngờ được, Vệ Anh Mẫn lắc người một cái, ôm lấy cây cột bên cạnh, nhất thời kêu lên, “Mẫu phi!”

Khương Nhiêu quay đầu lại, đám người Mộ Thái phi đang từ trong điện trên cao đi xuống.

Vệ Anh Mẫn này quả nhiên là nghịch ngợm, đúng là mở miệng cáo trạng trước.

Vóc người Mộ Thái phi thon nhỏ, thoạt nhìn so với Tịnh Thái hậu thì trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa cũng xinh đẹp hơn rất nhiều.

Khương Nhiêu bỗng nhiên nhớ tới Vệ Tề từng muốn truyền ngôi cho Lăng Bình Vương, có lẽ có liên quan đến việc sủng ái Mộ Thái phi.

“Nữ quan kia, thật to gan, dám xúi giục Công chúa trốn lễ.” Giọng bà không lớn, nhưng uy nghi vừa đủ.

Vệ Anh Mẫn chạy tới, nhào vào lòng bà, chỉ ngón tay vào Khương Nhiêu, “Chính là nàng ta không cho Anh Mẫn về điện, còn xúi nữ nhi giả bệnh.”

Khương Nhiêu không thể nhịn được nữa, mới cúi người nói, “Nô tì bị té nghỉ ngơi trong phòng, cũng không hề xúi giục Công chúa.”

Vệ Anh Mẫn xoay đầu lại, nhíu mày gian xảo, “Vải sa trên đầu nữ nhi còn ở trong tay nàng ta.”

Quả nhiên, sắc mặt Mộ Thái phi sa sầm lại, “Dẫn xuống trừng phạt.”

“Mẫu phi chậm đã,” Vệ Ly bước tới, “Việc nhỏ này giao cho nhi thần là được rồi, người vẫn là dẫn Anh Mẫn trở về điện thôi.”

Mộ Thái phi vốn còn đang giận dữ, lần này lại biến thành thịnh nộ, “Nàng ta chính là Khương thị?”

Khương Nhiêu thầm kêu không ổn, Vệ Ly lập tức kéo nàng ra sau, “Thái hậu còn đang chờ người, đừng làm lỡ đại sự.”

“Ai gia không thể giữ nàng ta lại.” Mộ Thái phi khăng khăng không nhượng bộ.

Vệ Anh Mẫn lặng lẽ quan sát ở một bên, nhìn nàng rơi vào cục diện tự mình bố trí.

Kỳ thật nàng ta đã sớm nghe nói chuyện ca ca với nữ quan họ Khương, vừa rồi mới nhận rõ diện mạo của nàng.

Vệ Anh Mẫn tuy rằng kiêu căng, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, trận này là vở kịch hay, là nàng ta có ý dày công bày kế, giả bệnh, đánh rơi đồ, dẫn Cầm Thanh lại đây. Tất cả đều do nàng ta nắm trong lòng bàn tay.

Bởi vì, nàng ta nhất định phải thay ca ca diệt trừ cái tên nịnh hót này.

Nhưng trong lúc tranh chấp, chỉ có Khương Nhiêu từ đầu đến cuối vẫn cúi thấp đầu, không có nửa phần thanh minh.

“Mẫu phi, còn không mau đuổi nàng ta!” Vệ Anh Mẫn nũng nịu thúc giục một tiếng.

Tiếp theo đó, Khương Nhiêu chậm rãi ngẩng đầu, đập vàp trong mắt Vệ Ly là dáng điệu hoa mềm soi nước.

Hai mắt rũ xuống ngấn lệ, Khương Nhiêu gập người hành lễ, giọng nói vẫn còn ngập ngừng, “Nô tì biết đã hết đường chối cãi, Vương gia cứ xử trí theo Thái phi nói, nô tì không muốn liên lụy ngài.”

Giọng nàng rất nhỏ, chỉ có Vệ Ly mặt đối mặt mới có thể nghe được rõ ràng.

Trong thần thái mang theo một vẻ đáng thương, trong sự đáng thương lại hàm chứa vài phần đau xót, dù là nam nhân nào nhìn thấy, cũng sẽ không thờ ơ.

Quả nhiên, Vệ Ly vẫn kiên quyết không cho, Mộ Thái phi giận dữ mà cười, cũng giằng co ở đó.

Lúc này, Hoàng thượng ở trong điện cũng nghe thấy động tĩnh.

Vệ Cẩn y bào xào xạc từ trên cao bước xuống, đầu tiên là liếc Khương Nhiêu một cái, sau đó thì vô cùng kính cẩn vấn an Mộ Thái phi, rồi nói với Cao Ngôn đứng một bên, “Dẫn nữ quan không hiểu quy củ này đến Cung Chính Ti nhận phạt, không được làm khác.”

Sau lại bổ sung, “Chớ có làm tay nàng bị thương quá nặng, trẫm còn muốn giữ nàng lại thêu y phục.”

Nói xong, hắn sải bước vào trong điện, Hoàng thượng lên tiếng, ai dám không theo, đoàn người lại nối đuôi nhau đi vào, Vệ Ly tiến nhanh vài bước, gọi Vệ Cẩn từ phía sau.

“Nay thế cục đã định, thần muốn xin bệ hạ ban ột người, người này cũng không vi phạm luân thường đạo lý quân thần.”

Vệ Cẩn chậm bước lại, biết rõ còn cố hỏi, “Không biết ai may mắn mà có thể được Lăng Bình Vương coi trọng.”

Vệ Ly quay đầu liếc mắt một cái, “Nữ quan ti y, Khương Nhiêu.”

Hai người đều dừng bước, Vệ Cẩn cười cười, lại không nói gì, bước nhanh vào Quảng Dương Điện.

Cao Ngôn lúc này liền giải người đi ra ngoài, thái độ rất cương quyết.

Mộ Thái phi mặc dù đối với Vệ Cẩn trước sau vẫn không phục, nhưng việc này hắn quả thật giải quyết sạch sẽ nhanh gọn, không khỏi thở dài.

Vốn tay Khương Nhiêu bị giữ chặt suốt đường đi, đợi ra sau Quảng Dương Điện thì mới được mở ra.

Đang trên đường đến Cung Chính Ti, Khương Nhiêu lại nhớ đến lời Vệ Cẩn mà không khỏi sợ hãi, không làm hai tay bị thương, mà là hai chân, hoặc là thắt lưng…

Thấy vừa rồi Vệ Ly đã lộ vẻ xúc động, còn thiếu một bước! Vô duyên vô cớ Hoàng thượng lại nhảy ra.

“Cao công công…” Khương Nhiêu đứng ở ngoài cửa Cung Chính Ti, chậm chạp không chịu đi vào, lục lọi cả người một lần, rốt cuộc cũng tìm được một viên ngọc, nhét vào trong tay hắn, “Nô tì biết ngài hiểu biết sâu rộng, nhưng nô tì thật là oan uổng, nếu lần này bị phạt không minh bạch, ngộ nhỡ… đả thương tính mạng, kết quả là chân tướng rõ ràng, ngài cũng sẽ bị liên lụy.”

Cao Ngôn không nói gì, kéo nàng vào cửa, hướng vào trong một gian phòng tối nói, “Bệ hạ nói cô nương có tội, thì phải là có tội.”

Đã có tiểu thái giám tiến lên, vừa muốn đánh, Cao Ngôn lại nói, “Hoàng thượng dặn dò, các ngươi xuống tay nhẹ chút.”

Cứ đùn đẩy qua lại, Khương Nhiêu bị nhốt vào trong một gian phòng, cả phòng trưng bày đủ loại hình cụ, mùi tanh xộc vào mũi khiến nàng thấy buồn nôn.

Cao Ngôn đột nhiên vỗ vai nàng từ phía sau, Khương Nhiêu chợt quay đầu lại, cầm lấy đồ kẹp ngón tay trên tay, cười lạnh, “Cao công công, nếu ngài thật sự không thể buông tha cho ta, như vậy ta chỉ có thể hủy đi đôi tay này, đến lúc đó chúng ta cũng không còn gì để nói.”

Nàng tiến gần từng bước, trên mặt đỏ ửng, “Bệ hạ nói như vậy, bất quá chỉ là làm dáng ở trước mặt người khác, ngài ấy thương xót nô tì nhất… Không bằng ngài phối hợp một chút, tất cả mọi người đều có lợi.”

Cao Ngôn quả nhiên ngẩng đầu, hít một hơi, “Hóa ra cô nương sớm đã sớm đoán được tâm tư bệ hạ, thứ cho lão nô vừa rồi đắc tội, chờ một lát sẽ dẫn người đi ra ngoài.”

Khương Nhiêu sửng sốt, nàng bất quá là làm như không còn cách nào, muốn kích động hắn, lời hắn nói, sao mà chính mình lại nghe không hiểu?

Cao Ngôn gỡ kẹp ngón tay ra, “Hoàng thượng đã dặn, không thể gây thương tích cho cô nương, đến Cung Chính Ti một chuyến là để che giấu tai mắt người khác, một hồi lễ xong, bệ hạ sẽ triệu kiến cô nương đến Hàm Nguyên Điện.”

Khương Nhiêu không biết là kinh hãi hay là vui sướng, trước mắt, xử phạt trên thân thể là miễn, xem ra làm Hoàng đế không chỉ có thủ đoạn tàn nhẫn, còn phải diễn trò hay mới được.

“Xin cô nương phối hợp một chút.”

Nhìn Cao Ngôn sát lại gần, mí mắt Khương Nhiêu giật mấy cái, nàng cong khóe môi nói, “Tất nhiên là được…”

Đám cung nhân canh giữ ở bên ngoài, chỉ nghe trong phòng tối có tiếng nữ tử chói tai ầm ĩ liên tiếp, quả nhiên là nghe thấy mà không đành lòng, sợ hãi khiếp đảm.

Một người như hoa như ngọc như vậy, Cao Ngôn thật đúng là tàn nhẫn.

Đám tiểu thái giám càng cảm thấy mặc cảm, thầm càng thêm kính nể một phần với Cao công công.

Một lúc sau, cô gái dường như hết lực, không còn phát ra âm thanh nữa.

Lúc này cửa phòng mở ra, Cao Ngôn lau mồ hôi, “Mau mau khiêng bộ liễn lại đây, chớ để nàng mất hết khí lực.”

Khương Nhiêu nửa tựa vào bộ liễn, cả người không có bất kỳ khó chịu nào, chỉ có cổ họng hơi khàn, mọi nơi đều có rèm che, rất thoải mái.

Lại đi vào tẩm cung Hàm Nguyên Điện, Khương Nhiêu quả nhiên là không nhận ra.

Không hề giống như lúc trước, toàn bộ cung phòng đều được sửa chữa lại, lộ ra vẻ hoa lệ mà trang nghiêm.

Khương Nhiêu không dám ngồi lên giường, chỉ đứng ở cửa điện, nhưng không ngờ nghi thức tế lễ đã qua mà còn ăn yến tiệc.

Đến ban đêm, Khương Nhiêu chịu đựng đầu gối đau nhức đã một ngày, thừa dịp bốn bề vắng lặng thì dứt khoát ngồi trên ghế mềm nghỉ một chút.

Trong Hàm Nguyên Điện vô cùng im lặng, cung nữ cũng được huấn luyện nghiêm chỉnh, đều im lặng hầu hạ bên ngoài, mặt cúi xuống, không hề động đậy.

Khương Nhiêu từ từ cuốn váy lên, lộ ra nội y rộng thùng thình.

Quan phục cho nữ quan nhìn từ bên ngoài thì thướt tha nhiều vẻ, nhưng bên trong còn phải mặc thêm một cái quần lót rộng, phủ lên trên hài. Đi trên đường thì nhìn như đoan trang, thật ra thì là không thể đi lại trên diện rộng.

Nàng cũng cuốn quần lót lên, một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết lộ ra, nhưng đầu gối thì sưng đỏ, rách cả da, vẫn còn rỉ máu.

Khương Nhiêu từ nhỏ sợ nhất là nhìn thấy máu, nhất thời choáng váng, tựa lưng vào ghế ngồi, lục lọi lấy ra một miếng vải lót, nhanh chóng bao lấy miệng vết thương.

Khóe mắt lại thoáng nhìn thấy bóng dáng màu đen, nàng theo bản năng quay đầu, Vệ Cẩn đứng cách đó không xa, nhìn nàng đầy hứng thú.

Nói vậy, hành động vừa rồi của mình đều bị hắn nhìn thấy!

Khương Nhiêu vội vàng buông ống quần xuống, đứng dậy hành lễ.

“Bình thân đi,” Vệ Cẩn đi tới, ấn nàng ngồi xuống ghế, “Cuốn lên đi, để cho trẫm nhìn xem.”