Hai người cười vô cùng đắc ý, Khương Nhiêu quả thật là bội phục đầu rạp xuống đất với mấy người truyền tin đồn này. Kỹ năng bẻ cong sự thật thật sự là cao siêu.
Rõ ràng là Hoàng thượng chẳng biết mình ở đó, lại nhìn không vừa mắt, cố ý thử dò xét, như thế nào đến miệng các nàng liền không chịu được như thế?
Cho dù không chịu nổi, vậy Vệ Cẩn cũng tuyệt đối không chịu nổi! Dẫn đến món nợ lẳng lơ phóng đãng khắp nơi.
Tất nhiên là không đáng nổi cáu với các nàng, huống hồ lời đồn đãi trước sau vẫn là lời đồn đãi, để ấy nữ nhân nhàm chán này càng thêm nhàm chán, cũng không sao.
Khương Nhiêu kéo thùng gỗ lên, quơ qua quơ lại, bắn tung tóe lên các nàng toàn thân đầy nước lạnh, sau đó tiêu sái hất tay bỏ đi.
Vừa tới Phi Yên Cung, chỉ thấy ti chế đưa tới một xấp y phục mới, nói là bệ hạ ngự ban cho Tưởng thượng phục.
Đám cung nhân đều vây quanh ở trong điện, không hề thiếu lời a dua nịnh hót, miệng đầy phụ họa, cái gì mà Tưởng cô cô còn chưa tấn phong đã được Hoàng thượng sủng ái như thế, hay là chuyện gì quốc sắc thiên hương giai nhân đẹp.
Khương Nhiêu không khỏi tức cười, những người này ngay cả nịnh hót đều cũ rích như thế, Tưởng Anh còn có thể nghe thêm nữa, có thể thấy được nàng ta muốn long sủng đến mức điên dại.
Nhưng bất luận Tưởng Anh như thế nào, vận mệnh đã sớm xác định, quả thật có một vị nữ quan xuất thân rất cao được Hoàng thượng khâm điểm sắc phong, đứng hàng cửu tần.
Nhìn vào Lục thượng, xuất thân cao nhất, không phải Tưởng Anh đó sao.
Tối hôm qua thừa dịp mình không ở đây, một mình tham công đưa lễ phục, chỉ là nàng ta một lòng muốn trèo cao, lại không biết tốn chút tâm tư trên công việc thêu thùa, ngay cả họa tiết con rồng cuộn khúc kia còn thiếu hai râu vàng cũng không phát hiện, thế mà đã đưa qua.
Đi đến phòng thêu thùa, đã thấy Trương Trân Nhi ngồi ở vị trí của mình, trong tay đang cầm hai bộ lễ phục còn thừa, đang thêu một đường.
Nàng ta khiêu khích nhìn về phía Khương Nhiêu, “Chắc hẳn ngươi còn chưa biết, sáng sớm hôm nay, Tưởng thượng phục đã đem việc của ngươi phân cho ta, lễ phục này không cần ngươi nhúng tay nữa, nếu không phải làm nữa thì đi sao chép sách với Thái Vi đi, cũng đỡ cho cô cô nhìn thấy, nói ngươi nhàn hạ.”
Nhìn hoa văn đã thành hình trong tay mình, phải tốn rất nhiều tâm huyết mới thêu xong, Trương Trân Nhi này đã muốn đòi chút tiện nghi, làm sao có chuyện tốt như vậy?
Khương Nhiêu cầm cây kéo bạc lên, giật lấy lễ phục trong tay nàng ta, nhanh chóng cắt hoa văn vốn đã thêu được hơn phân nửa, từng mảnh từng mảnh rơi xuống.
Trương Trân Nhi một bên cuống quýt ngăn cản, nhưng làm gì so được với Khương Nhiêu nhanh tay.
Chỉ chốc lát sau, bốn bộ lễ phục đã hoàn thành cũng bị cắt sạch sẽ.
“Ngươi dám như thế!” Trương Trân Nhi tức giận chỉ vào Khương Nhiêu, “Ta đi tìm Tưởng thượng phục.”
“Ta khuyên ngươi vẫn là đừng đi, có lẽ trong chốc lát nàng ta cũng sẽ không qua đây đâu.” Khương Nhiêu chậm rãi ngồi bên cạnh Thái Vi, sắp xếp lại đống sách, không nhìn mấy bộ lễ phục kia nữa.
Trương Trân Nhi quả nhiên bỏ chạy ra ngoài cáo trạng, đi hết một vòng Phi Yên Cung cũng không tìm được bóng dáng Tưởng thượng phục. Ngô ti y đi tới, “Mới vừa rồi Vương thượng nghi truyền Tưởng thượng phục qua đó, còn chưa trở về.”
Trương Trân Nhi nghĩ Hoàng thượng vừa ban thưởng y phục mới, lại truyền nàng ta qua yết kiến, có thể thấy được là ân sủng khác thường, cảm thấy mừng thầm mình đã chọn đúng người, cần phải trị Khương Nhiêu một trận.
Đợi một lát, Tưởng thượng phục rốt cuộc đã trở lại, Trương Trân Nhi vội vàng tiến lên, “Chúc mừng cô cô.”
Sắc mặt Tưởng Anh không hề tốt. Nàng ta nhợt nhạt đáp lại, ngồi lên trên giường, Trương Trân Nhi tiếp tục nói hết mọi chuyện Khương Nhiêu làm ra, lại còn thêm mắm thêm muối.
Tưởng Anh đột nhiên ngắt lời nàng ta, “Ngươi nói lễ phục đều bị hủy?”
Mặt Trương Trân Nhi lộ vẻ khó xử, gật gật đầu.
“Còn có hai ngày, ngươi phải nắm bắt thời gian, tranh thủ sửa lại, còn có…” Nàng ta lấy ra bộ lễ phục tối hôm qua đưa sang, “Bổ sung râu rồng đi.”
Trương Trân Nhi thầm nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn như thế, căn bản khó có thể hoàn thành.
Lại nhìn thấy lễ phục bị trả về, mới biết là Tưởng Anh bị gọi qua nghe giáo huấn.
Nhớ tới việc Khương Nhiêu vốn biết điều này, nhưng không nhắc nhở, rõ ràng chính là cố ý.
Phượng nhan Tịnh Thái hậu giận dữ, gọi mình qua khiển trách một trận, Tưởng Anh không dám chối từ, nếu nói là Khương Nhiêu làm, mình là chưởng sự thượng phục, khó thoát khỏi trách nhiệm, nếu không nói, lại gánh chịu toàn bộ tội phạt.
Vốn đã nghĩ rằng rất hoàn hảo, nhưng nhất thời sơ suất, lại thua bởi những thứ nhỏ nhặt này.
Khiển trách một hồi, Tịnh Thái hậu bỏ lại một câu nàng ta không hề muốn nghe nhất, “Nếu ngay cả cái chức nữ quan nho nhỏ này mà ngươi cũng làm không được thì hầu hạ Hoàng thượng thế nào? Ai gia xem ra, ngươi vẫn nên rèn luyện kỹ năng trước rồi tấn phong cũng không muộn.”
“Quên đi…” Tưởng Anh mang lễ phục lại đây, “Cái này của Hoàng thượng, tự tay ta sẽ sửa lại, ngươi đi xuống đi.”
Trương Trân Nhi thấy tâm tình nàng ta không tốt, không dám nhiều lời, chỉ đưa kim khâu lên.
Nhìn xung quanh một hồi, Tưởng Anh liền cầm lễ phục đến hỏi Ngô ti y, nàng ta vốn không thiên về mấy chuyện nữ công, vốn tưởng rằng đến Lục thượng chỉ giữ một chức quan ngồi chơi xơi nước, tất cả kỹ năng mình luyện tập được đều dùng để hầu hạ Hoàng thượng.
Thêu như thế nào, Ngô ti y chỉ nói, đây là Khương chưởng y làm, cả ti y chỉ có mình nàng biết.
Tưởng Anh vốn vô cùng mâu thuẫn với Khương Nhiêu, nhưng chuyện đã đến nước này, tiền đồ hiển nhiên quan trọng hơn thể diện. Nàng ta đành phải nở nụ cười đi qua phòng thêu thùa.
Trước mặt đột nhiên có một người đứng đó, Khương Nhiêu ngẩng đầu, là khuôn mặt nhu thuận của Tưởng Anh.
Ngoài mặt ra vẻ gió thoảng mây bay, nhìn không ra nàng ta mới bị khiển trách.
“Bổ sung râu rồng, đêm nay giao cho ta.” Nàng ta bỏ đồ xuống, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng không cho phép từ chối, Khương Nhiêu lại đẩy sang bên cạnh, “Nếu nô tì nhớ không lầm, Tưởng thượng phục chính miệng nói ở ngự tiền, đây là tay nghề của người, nô tì bất tài, chỉ là một chưởng y, kỹ năng không khéo léo được như vậy, không bằng để cho Trương chưởng y làm thôi.”
Tưởng Anh xoay người lại, “Ngươi đây là không vâng theo?”
Khương Nhiêu mỉm cười, “Còn phải nhắc nhở cô cô một câu, bốn bộ hoa văn trong tay Trương chưởng y đã sớm bị ném đi rồi, nô tì chắc là có thể nhớ một chút, không biết sau này Trương chưởng y có thể bàn giao đúng hạn hay không.”
“Khương Nhiêu…” Tưởng Anh chầm chậm tiến lên, ánh mắt xưa nay dịu dàng cũng trở nên sắc nhọn, hai người giằng co nhau một lát, nàng ta mềm giọng nói, “Ta không tin không có ngươi thì không thể hoàn thành, ngươi ngồi không ăn bám, cái chức chưởng y này cũng không cần làm, ngay bây giờ ngươi đều giống như Thái Vi, làm văn sử nữ quan.”
“Nô tì cầu còn không được.” Khương Nhiêu trở lại chỗ cũ, một tay nắn nót sao chép sổ sách.
Thật ra thì, sao chép cả buổi trời, nàng phát hiện sổ sách ban đầu không rõ ràng, rất nhiều thu chi không khớp.
Lúc này bình tĩnh lại, nàng liệt kê hết các khoản mục ra, chuẩn bị buổi chiều đến khố phòng đối chiếu, đề phòng sau này kiểm tra thì phát hiện lỗ hổng không thể bù lại.
Tưởng Anh đành phải triệu tập Ngô ti y và Trương chưởng y đến một chỗ, gấp gáp sửa lại.
Lại một ngày trôi qua, Trương Trân Nhi chỉ làm được một bộ, hơn nữa kỹ năng thêu thùa so với Khương Nhiêu lúc trước có vẻ vô cùng tầm thường.
Ngô ti y cũng nhíu mày, “Nếu Thái hậu nương nương nhìn thấy, phượng nhan tất nhiên sẽ giận dữ.” Lại nhìn râu rồng trong tay Tưởng Anh, nàng mới chỉ điểm, “Thời gian không đủ, cô cô vẫn là nên đi mời Khương chưởng y lại đây, nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ toàn bộ thượng phục cục đều không gánh nổi hình phạt này.”
Tưởng Anh không cam lòng, chỉ nói chờ một chút.
Nhưng đến buổi chiều, Trương Trân Nhi vẫn không làm được, Tưởng Anh lúc này mới hoảng hồn, trước đó nổi cáu với Khương Nhiêu, không ngờ nay quả thật là không làm được, ngày mai chính là nghi thức tế lễ, lúc này đây, hình như đang rất huyên náo, không thể xong việc…
Diêu Dao thấy Khương Nhiêu đang sửa lại đồ vật cũ trong khố phòng, lại hỏi ti bảo về tra xét lại các khoản, quả nhiên là sai lung tung, dứt khoát dẫn theo cung nhân cùng đến khố phòng sửa sang lại.
Mọi người bận rộn, ngay ngắn có trật tự. Khương Nhiêu đứng giữa căn phòng ngọc đẹp (*), mặc dù phủ khăn sa nhưng đầu vẫn đầy tro bụi, song nàng vẫn không để ý, buổi tối trở về tắm một cái là được rồi.
(*) ngọc đẹp: ví với những đồ vật quý hiếm
Tưởng thượng phục đột nhiên xuất hiện ở cửa, gọi Khương Nhiêu đi ra ngoài, Diêu Dao nhìn nàng một cái, gật gật đầu, “Ta giúp ngươi xem, ngươi mau trở về đi.”
Gỡ khăn sa xuống, Khương Nhiêu liền hỏi, “Không biết cô cô có chuyện gì?”
Tưởng Anh đổ một xấp lễ phục trước mặt nàng, Khương Nhiêu nhíu mày, “Người bây giờ mới đến, thời gian không đủ, thượng phục cục chúng ta lần này có thể nổi danh.”
Tưởng Anh hơi nhếch mặt, ngữ khí nhẹ nhàng, “Phải như thế nào mới có thể xoay chuyển tình hình?”
Bất luận là khi nào, Tưởng Anh vẫn bày ra bộ mặt giả dối, luôn không thể bắt bẻ.
Khương Nhiêu lật ra xem, thấy tay nghề của Trương Trân Nhi quả thật cẩu thả, liền đáp, “Cũng không phải không có cách nào…”
Tưởng Anh khoát tay, “Thiên hạ không có đạo lý xin người khác giúp đỡ vô ích, lần này coi như là ta cầu cạnh ngươi, chỉ cần có thể hoàn thành đúng hạn, ngươi muốn gì, ta đều đồng ý với ngươi.”
Có lẽ, không phải vạn bất đắc dĩ, Tưởng Anh tuyệt đối sẽ không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhưng nàng ta sẽ dùng tất cả chiêu thức, thề phải đạt được mục đích.
Nhị muội này của nàng, cho tới bây giờ đều không có nguyên tắc như vậy.
“Ta có thể làm gấp trong đêm nay, nhưng sau khi hoàn thành, vị trí điển y phải thuộc về ta.” Khương Nhiêu nghiêm túc.
Tưởng Anh suy nghĩ một chút, “Được, nếu không hoàn thành, tất cả đều là tội của ngươi.”
Suốt cả đêm, trong phòng thêu thùa, đèn đuốc sáng trưng.
Cô gái dưới đèn tựa vào tháp thêu, từng đường khâu như nước chảy, hoa văn tinh xảo dần dần được thêu lên trên áo.
Sáp ong đã cháy hết hơn phân nửa, ánh mặt trời rốt cuộc cũng hiện lên.
Khương Nhiêu xoa xoa tấm lưng cứng ngắc, trong tay là toàn bộ lễ phục đã thêu xong.
Khi nhìn thấy những đường may tinh tế này, Ngô ti y không khỏi càng thêm coi trọng Khương Nhiêu, trong thời gian ngắn ngủi như thế có thể làm được như vậy, thật sự là khó có thể tin.
Hai tay Khương Nhiêu đặt lên y phục, hai mắt nhìn về phía Tưởng Anh.
Tưởng Anh vươn tay, một lệnh bài vàng óng được đặt trên án, “Văn sử Khương Nhiêu có công, thăng làm điển y của ti y.”
Khương Nhiêu tiếp nhận lệnh bài, hài lòng bỏ vào trong ngực, trong vẻ mệt mỏi lộ ra ý cười.
Bốn mươi chín ngày thành Tử Vi túc trực bên linh cữu đã qua, hôm nay sẽ tiến hành nghi thức tế lễ, Chính Đức Đế nhập hoàng lăng, lịch sử cứ vậy mà tiếp diễn.
Thân là nữ quan Lục thượng, các nàng không có tư cách bái lạy ở phía trước mà phải đứng trông chừng ở vòng ngoài.
Tuy rằng không thể xuất đầu lộ diện, nhưng vẫn phải mặc đồ tang, đứng ngay ngắn suốt cả ngày, không được ăn uống gì.
Thành Tử Vi trắng thuần một mảnh, đã đầu mùa xuân, liễu rũ xanh biếc hai bên cung điện, nhìn từ xa trông như khói xanh.
Hoa đào nối tiếp mai vàng, nhụy trắng cánh phấn, mạnh mẽ nở rộ.
Loan liễn của Hoàng thượng dẫn đường ở phía trước, Vệ Cẩn mặc áo bào trắng mũ trắng, thần sắc cung kính, châu ngọc ở phía trước.
Tiếp đó là Thái hậu, Thái phi, La Thành Vương, Lăng Bình Vương, Lạc Hoài Vương lần lượt đi vào.
Ánh mắt Vệ Ly quét về phía hai bên hàng ngũ, đang tìm kiếm thân ảnh kia, nhưng đập vào mắt đều là áo trắng mờ mịt, căn bản không thể nào nhận ra.
Lại nói Khương Nhiêu đứng vô cùng buồn chán, cả người còn phải đứng thẳng, nhưng cứ nghĩ đến gương mặt Tưởng Anh kia tức giận mà không thể lên cơn, nàng không khỏi khoan khoái một trận.
Hơi nhìn về phía lệnh bài trong ngực, chức vị điển y, quan thăng lục phẩm, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Đang lúc phân tâm, không biết là ai từ phía sau dùng sức đẩy Khương Nhiêu một cái.
Giữa hàng ngũ nữ quan im lặng, chỉ thấy một bóng trắng chợt té sấp về phía trước, nằm ở giữa đường đi.
Khương Nhiêu vội vàng chống người dậy, Thái hậu ở hàng đầu nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua phía bên này.
Nhưng không biết vì sao, hai chân đau nhức không làm gì được, xương cốt cả người lại mềm nhũn.
Khương Nhiêu đang khóc không ra nước mắt, trong lúc quẫn bách, một đôi bàn tay to nâng cánh tay của nàng lên, tiến lên trước, đỡ thân thể mềm mại của nàng dậy.
Vệ Ly thay nàng phủi phủi ống tay áo, thấp giọng nói, “Nếu không phải nàng bị ngã, bổn vương thật đúng là không tìm được nàng.”