Quy Tắc Ngầm

Chương 66: Tranh đoạt




"Tôi..."


Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng khóc của Hạ Linh Doanh, lo lắng đau đớn từ trong lòng tràn ra toàn thân, chân trái cô hơi bước ra một bước, nhưng chỉ mấp máy môi, dừng lại, hai tay níu chặt gấu áo.


Không thể, nhất định không thể mềm lòng, cái giá lớn như vậy, thù này nhất định phải báo!


Hạ Linh Doanh gương mặt đầy nước mắt nhưng nàng vẫn không lau đi, ngửa đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, muốn nghe một câu trả lời.


Tiêu Mạc Ngôn, em không hy vọng xa vời rằng chị có thể yêu thương em như trước, chỉ cần chị có thể để em bên cạnh chị cũng không được sao? Lần này đổi lại là em yêu chị, bảo vệ chị.


Nhìn đôi má đầy nước mắt, Tiêu Mạc Ngôn sớm đã rối loạn, đau lòng, vẫn là đau lòng, cô nhớ lại ngày trước ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, hôn nàng, vuốt ve hai má nàng, lau đi nước mắt trên khóe mi nàng. Nhưng bây giờ cô không thể, mối thù của mẹ vẫn chưa trả được, làm sao có thể tính đến chuyện vui vẻ bên Hạ Linh Doanh, nhưng bây giờ, oán hận trong lòng dù có hóa giải thì hai người liệu có thể trở lại như ngày trước?


Lúc Tiêu Mạc Ngôn đang do dự, góc tường chợt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, nhìn phía sau hai người rồi nhanh chóng trốn vào góc tối. Tiêu Mạc Ngôn nhận ra người đó, trong lòng trầm xuống, mím môi, hai tay khoanh trước ngực, lui về phía sau, giữ khoảng cách giữa hai người.


"Em đi đi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa, Hạ Linh Doanh."


Lời nói lạnh lùng bay vào tai, Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng cắn môi dưới, trong mắt ngấn lệ. Tiêu Mạc Ngôn vẫn giữ bộ dạng quen thuộc, khoanh tay trước ngực, mặt không thay đổi nhìn Hạ Linh Doanh, cả người toát lên vẻ lạnh lùng và cao ngạo.


Tiêu... Chị thật sự không yêu em? Em vứt bỏ tôn nghiêm liều lĩnh cầu xin chị, thậm chí ngay cả xem qua chị cũng không xem?


Ánh mắt hai người giao nhau, lại không có nhu tình như xưa, Tiêu Mạc Ngôn lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, dần dần trong mắt cảm xúc trở nên phức tạp hơn, lạnh lùng lúc đầu bị thay thế bởi sự kinh ngạc.


Đưa tay lau nước mắt, Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn chăm chú, tầm mắt chậm rãi di chuyển, dường như muốn khắc họa bóng dáng ấy thật sâu trong lòng.


Áo sơ mi đen, thắt lưng nàng và cô cùng chọn, mái tóc xoăn màu café, đôi mắt mê người, đôi môi đỏ mọng khêu gợi...


Đôi mày, ánh mắt, đôi mi này đều từng là của nàng...


Nhớ lại những lời thì thầm bên tai, nhớ lại hơi ấm của vòng tay kia, nhớ lại mùi hương quen thuộc đó, khắc cốt ghi tâm.


Kết thúc rồi sao? Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng vẫn lấy lại hết mọi thứ sao? Đúng vậy, ha ha, vốn là không nên lừa gạt bản thân mình, cần gì phải ép buộc, cô đã từng nói chán ghét nhất là dây dưa không rõ... nàng sao lại còn khiến cô khó xử...


"Tiêu Mạc Ngôn!"


Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tình yêu trong mắt dần dần thay thế bằng thù hận. Trong lúc Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên nhìn nàng chăm chú, Hạ Linh Doanh nhắm mắt lại, chậm rãi mở miệng:


"Tiêu Mạc Ngôn, vì đoạn tình này, em đã từng rất cố gắng, đã từng trả giá, cho nên em sẽ không hối hận."


Tiêu Mạc Ngôn ngưng một chút, đôi mắt đột nhiên trợn to nhìn Hạ Linh Doanh.


Hạ Linh Doanh vẫn nhắm mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào, nàng chậm rãi nói:


"Tiêu Mạc Ngôn, sở dĩ chị có thể hết lần này đến lần khác tổn thương em, em lại liều lĩnh đi cầu xin chị, tất cả đều vì em yêu chị. Em dùng hết sức mình để níu kéo chị, nhưng chung quy vẫn không thay đổi được thù hận trong lòng chị. Một khi đã như vậy, từ giờ trở đi, em sẽ thu lại tất cả tình cảm này, trở thành Hạ Linh Doanh trước kia, còn chị..."


Hạ linh Doanh ngẩng đầu nhìn chăm chú Tiêu Mạc Ngôn.


"Với em không còn liên hệ gì nữa!"


Vài chữ cuối cùng, dường như đã rút hết sức lực của Hạ Linh Doanh, nàng vô lực nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt đầy quyến luyến và đau thương như muốn nhấn chìm Tiêu Mạc Ngôn, đánh sập lí trí của cô.


Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, trong lòng là sự ngạc nhiên và sợ hãi, từ trong mắt Hạ Linh Doanh cô thấy được sự quyết tâm, và cả thù hận... Mẹ cô ở dưới suối vàng có biết, cũng nhất định không muốn cô và con gái của kẻ thù ở bên nhau.


Tiêu Mạc Ngôn, mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Đừng quên bản thân đã nằm gai nếm mật đợi đến ngày hôm nay, không thể, nhất định không thể mềm lòng trong lúc này.


Lẳng lặng đứng tại chỗ, Hạ Linh Doanh đợi hồi lâu, vẫn chỉ thấy Tiêu Mạc Ngôn đứng đó, không nói nửa lời. Hạ Linh Doanh cắn môi dưới, xoay người đi ra ngoài, hai chân tuy rằng bước tới nhưng mỗi bước đi đều như cắt từng đoạn cơ thể đau đớn không thôi, bước đi của nàng có chút chậm hơn. Chỉ mới bước vài bước, Hạ Linh Doanh đã đứng lại, xác nhận Tiêu Mạc Ngôn không có ý giữ nàng lại, nàng quay đầu, mặt đầy nước mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu Mạc Ngôn, chị phải nhớ kĩ, Hạ Linh Doanh tôi đã từng yêu chị."


"Hạ Hạ, tôi không..."


Ngưng một giây, xung lực ập tới dường như khiến Tiêu Mạc Ngôn đứng không vững, hơi ấm quen thuộc kia lao vào vòng tay của cô, Hạ Linh Doanh vùi vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, cả người Tiêu Mạc Ngôn bị nàng ôm chặt.


Cái ôm quá chặt như khiến Tiêu Mạc Ngôn không thở nổi, eo bị siết hơi đau, mùi hương trên người Tiêu Mạc Ngôn khiến Hạ Linh Doanh mê muội, nhớ lại những ngọt ngào từ lúc hai người mới quen biết đến nay, nước lại dâng lên trong mắt. Hạ Linh Doanh cúi đầu, hung hăng cắn lấy xương quai xanh của cô.


"Đau..."


Tiêu Mạc Ngôn hít một hơi, cảm giác đau đớn từ cổ lan ra, máu nhỏ giọt dính trên áo trắng của Hạ Linh Doanh, từng giọt từng giọt lan ra thật chói mắt. Tiêu Mạc Ngôn cắn môi, cố gắng chịu đựng.


Tiêu Mạc Ngôn biết trong lòng Hạ Linh Doanh chịu nhiều uỷ khuất, nếu làm thế này có thể khiến nàng thấy đỡ hơn, cô cũng cam tâm chịu.


Mùi tanh của máu lan ra trong miệng, Hạ Linh Doanh vẫn cắn chặt Tiêu Mạc Ngôn, mang theo tiếng khóc từ trong lòng, nàng dùng lực đánh hai vai cô, trong mắt tràn đầy thất vọng và quyết tâm.


"Tôi hận chị!"


Hạ Linh Doanh chưa bao giờ như thế, nàng ngước đôi mắt đầy tơ máu nhìn cô, một lúc sau nàng dùng hết toàn lực đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra. Tiêu Mạc Ngôn bị đẩy lảo đảo, suýt ngã, Hạ Linh Doanh nhìn cô chằm chằm, trên miệng vẫn còn dính máu, không quay đầu lại đi ra khỏi Thiên Hoàng.


Tiêu Mạc Ngôn, đến cuối cùng là ai thay đổi, chị từng luôn miệng nói yêu? Chị từng nói đến thiên trường địa cửu? Vì sao khi tôi chấp nhận rũ bỏ hết mọi thứ thì chị lại bị thù hận che đi hai mắt?


Tiêu Mạc Ngôn, nếu không thể quên tình yêu với chị, tôi sẽ dùng thù hận để che lấp nó!


Kết thúc, mọi thứ đều kết thúc, Tiêu Mạc Ngôn, đây sẽ là nơi mai táng cho tình yêu của tôi.


Cơn đau trên cổ khiến Tiêu Mạc Ngôn không thể không cắn chặt răng chịu đựng, nhưng cô vẫn đứng tại chỗ, tay nắm chặt góc áo, nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Linh Doanh, hô hấp dồn dập, cả người cứng đờ.


"Hạ Hạ, đừng đi..."


Lời cầu xin lẩm bẩm trong miệng Tiêu Mạc Ngôn, nhưng Hạ Linh Doanh không nghe được, chỉ để lại cho cô bóng dáng Hạ Linh Doanh tuyệt tình rời đi. Vị chua xót dâng lên trong lòng, Tiêu Mạc Ngôn rơi nước mắt từng giọt, hoà vào trong máu càng làm cô đau thêm, thể xác và tinh thần mỏi mệt, Tiêu Mạc Ngôn nhắm hai mắt, nhẹ nhàng nói nhỏ:


"Hạ Hạ, đừng hận tôi, đừng..."


Không phải không yêu em, chỉ là không biết phải đối diện với tình yêu này như thế nào, mỗi ngày mỗi đêm ác mộng tra tấn tôi thống khổ, tôi không muốn mất em, nhưng tôi càng không thể có lỗi với mẹ tôi, không thể... Hạ Hạ... Tôi không thể...


Trong góc tối, Tiêu Niên cầm tẩu thuốc chậm rãi đi ra, cái mũ đen che đi nửa mặt, cả người mặc tây trang rất khí phách như lúc còn trẻ, ông ta ngửa đầu nhìn hướng Hạ Linh Doanh rời đi, lại xoay người nhìn Tiêu Mạc Ngôn dính máu trên người, vẻ mặt cô không giấu được vẻ đau xót, ông ta thở dài:


"Con chẳng qua cũng chỉ muốn trả thù ba và Khâu Mục Doanh, tổn thương cô ấy, Khâu Mục Doanh sẽ không dễ chịu, mà bộ dạng con như thế, ba cũng không thoải mái. Tiêu Tiêu, con được lợi gì chứ?"


Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi mở hai mắt căm tức nhìn Tiêu Niên, giọng lạnh băng:


"Không tới phiên ông dạy tôi."


Tiêu Niên cười khổ, lắc đầu.


"Tiêu Tiêu, không cần đi theo vết xe đổ của ba. Năm đó, nếu... nếu không phải là do ba tuỳ hứng, nếu không phải do ba không đủ kiên định, gia đình chúng ta cũng không có bi kịch như vậy, con cũng không hận ba, mà mẹ con... Tiêu Tiêu, tự tay đánh mất người mình yêu thương, cả đời này con sẽ thống khổ."


"Không cần đánh đồng tôi với ông, tôi căn bản không yêu cô ta."


"Không yêu?"


Tiêu Niên lắc đầu nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, nói:


"Nếu không yêu, vậy, mỗi đêm bóng người đứng dưới Thiên Hoàng lo lắng là ai? Nếu không yêu, là ai nói với các cổ đông đừng làm khó Hạ Linh Doanh? Phương Nhược Lâm liên hệ phóng viên rửa sạch vết nhơ cho Hạ Linh Doanh vì ai? Nếu không yêu, sao lại đau đớn thế khi nhìn cô ấy rời đi?"


"Đừng nói nữa..."


Tiêu Mạc Ngôn vô lực lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, cả người lạnh toát.


"Tiêu Tiêu, ba biết tất cả đều là lỗi của ba, ba muốn cứu vãn, muốn bù đắp, ba không nghĩ con lại vì thù hận giống ba mà lại giẫm lên vết xe đổ, cả đời không được hạnh phúc, còn thương hại ngay chính bản thân mình. Con vì trả thù, cả ngày cả đêm làm việc, ảnh hưởng sức khoẻ không nói, còn muốn tổn thương người mình yêu nhất, hại người hại mình. Tiêu Tiêu, đợi con nghĩ thông suốt rồi chắc chắn sẽ hối hận, còn nữa..."


Tiêu Niên dừng một lát, nhìn Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi nói nhỏ:


"Đứa trẻ tên Hạ Hạ kia, thật sự yêu con, vì con mà buông bỏ quá nhiều... con bé thậm chí..."


Tiêu Niên muốn nói lại thôi khiến Tiêu Mạc Ngôn lập tức cảnh giác, cô ngẩng đầu, mỏi mệt nhìn Tiêu Niên.


'Thậm chí cái gì?"