Quy Tắc Ngầm

Chương 63: Cầu hôn




Mấy ngày nay, các báo giải trí, những tạp chí hàng đầu đều có những tiêu đề lớn như:


"Lại là quy tắc ngầm của giới giải trí, giám đốc Thiên Hoàng, Hạ Linh Doanh mượn 'thân' để thăng tiến!"


Nhanh chóng náo loạn giới truyền thông, "nội tình" chuyện Hạ Linh Doanh đạp lên Tiêu Mạc Ngôn để có được vị trí đỉnh cao của Thiên Hoàng được dựng lên hết sức hoành tráng. Thậm chí nhiều nhà báo lâu năm còn lật lại chuyện Hạ Linh Doanh từ lúc mới vào nghề rồi cùng Tiêu Mạc Ngôn dự tiệc. Từng chút khơi lên quan hệ mờ ám giữa hai người, hoàn toàn biến Tiêu Mạc Ngôn thành một người si tình, vì Hạ Linh Doanh mà không sợ đắc tội với người khác, vì nàng mà sửa đổi tính tình, từ một kẻ bạc tình biến thành người chung tình... Mà trong lúc mọi chuyện đang hỗn loạn, những người từng được Tiêu Mạc Ngôn đề bạt cũng bắt đầu rục rịch, ngày càng nhiều người ra mặt dùm cô, mọi người bắt đầu nhớ lại tình cảnh thê lương lúc Tiêu Mạc Ngôn rời Thiên Hoàng, tỏ vẻ đồng cảm.


Song song đó, Hạ Linh Doanh trở thành kẻ không thể tha thứ được.


Nàng mặc quần sậm màu, áo sơ mi trắng tuyết, tóc xõa ra, che bớt gương mặt tái nhợt, cúi đầu xem văn kiện trong tay. Thỉnh thoảng nàng nhẹ nhàng ho khan.


Cửa bị đẩy ra, thư kí như muốn nói gì đó, nhưng Cố Viễn lắc đầu, dùng ánh mắt ngăn cô ta lại. Thư kí nhìn anh, hiểu ý cười, lui ra ngoài.


Cố Viễn đứng tại chỗ, yêu thương nhìn cô gái trước mặt.


Ngày Thắng Hoàng được khánh thành, anh trơ mắt nhìn vị hôn thê của mình bị Tiêu Mạc Ngôn mang đi. Trong khi anh nôn nóng tìm cả đêm, nàng lại đi ra từ trong phòng của Tiêu Mạc Ngôn, ngất xỉu trong vòng tay Hạ Nhiên, thậm chí như thế nàng vẫn lo lắng cho Tiêu Mạc Ngôn. Sau khi tỉnh lại thì chỉ xử lí chuyện của công ty, bên ngoài có trăm ngàn phóng viên đều do anh tiếp, anh là người, là một người đàn ông có cảm xúc, bảo anh làm sao không hận đây? Bảo anh làm sao có thể bình thường được?


"Cố Viễn?"


Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, giọng nói như nghẹn lại. Mấy ngày nay, vì tránh né hiện thực, nàng cả ngày chúi đầu vào công việc, thân thể vốn đã suy sụp, Hạ Linh Doanh lại cố chịu, nàng cố gắng chống đỡ, muốn giao tất cả cho Tiêu Mạc Ngôn nàng mới an tâm.


Cố Viễn lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, không nói gì. Hạ Linh Doanh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh:


"Sao vậy?"


"Hạ Hạ..."


"Ừm?"


"Anh hỏi em, phải làm sao em mới không yêu Tiêu Mạc Ngôn nữa?"


Nói những lời trong lòng, Cố Viễn nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh, không còn vẻ dịu dàng trước kia, ánh mắt anh lợi hại bức người. Anh không muốn đợi nữa, tất cả sự nhẫn nại đã tan biến, anh muốn cô gái trước mắt, cho dù dùng mọi thủ đoạn.


Lời Cố Viễn nói khiến Hạ Linh Doanh cứng người, nàng đặt văn kiện trong tay xuống, ngả người về sau tựa vào ghế, mặt không chút thay đổi nhìn Cố Viễn.


Bàn đá cẩm thạch tinh xảo phản chiếu gương mặt nàng, sự lạnh lùng bao phủ Hạ Linh Doanh. Cố Viễn không nhường nhịn như trước, anh bình tĩnh nhìn Hạ Linh Doanh.


"Hạ Hạ, em biết rõ mà, sự việc lần trước khiến danh dự của Thiên Hoàng bị tổn hại, những nhà đầu tư có nguy cơ rút vốn, công ty mới hợp tác e rằng cũng không kéo dài. Cổ phiếu của Thiên Hoàng đã giảm đến mức thấp nhất trong lịch sử, điều này khiến ban giám đốc rất bất mãn với em. Mà em lại thờ ơ, thậm chí không một lời giải thích, ..."


"Anh muốn nói gì?"


Hạ Linh Doanh chặn lời Cố Viễn, híp mắt lại nhìn anh, trong mắt phát ra một tia cảnh cáo.


Cố Viễn thở dài, tránh ánh mắt của nàng, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nói:


"Hạ Hạ, anh chỉ muốn một câu trả lời thật từ em."


Anh đợi hồi lâu, cũng không thấy Hạ Linh Doanh đáp lại, trong lòng Cố Viễn càng giận. Hạ Linh Doanh, đầu em làm bằng đá đúng không? Vì sao anh tốt với em trăm ngàn lần em không thấy, trong mắt em chỉ có Tiêu Mạc Ngôn tổn thương em không ngừng? Nghĩ đến đây, Cố Viễn ngừng một lát, dường như quyết tâm rất lớn, anh nhìn Hạ Linh Doanh rồi chậm rãi nói:


"Em một lòng một dạ muốn đem Thiên Hoàng dâng cho Tiêu Mạc Ngôn đúng không? Muốn làm như ý nguyện báo thù của cô ấy?"


Hạ Linh Doanh mặt không chút thay đổi nhìn Cố Viễn, từ chối cho ý kiến.


Cố Viễn ngẩng đầu, chăm chú nhìn Hạ Linh Doanh thật lâu, nhìn nàng nhíu mày, lòng anh càng lạnh đi. Nắm chặt bàn tay, Cố Viễn hít một hơi, lạnh lùng nói:


"Hạ Hạ, em có biết không, bởi vì em buông xuôi, Tiêu Mạc Ngôn bây giờ vui đến mức nào?"


========================


Sau 12 giờ trưa là thời gian nhàn nhã, Tiêu Mạc Ngôn bất mãn nằm trên ghế dài, tay khoát lên che mặt, dưới tấm chăn mỏng lộ ra nửa trang báo.


Tô Luyến Tuyết đặt tay sau lưng, hai chân hơi dạng ra, mắt nhìn thẳng phía trước. Hồi lâu, ánh mắt cô dừng trên người đang đẩy cửa đi vào phòng.


Phương Nhược Lâm mặc váy màu vàng nhạt, tóc nâu uốn hơi xoăn, cầm trong tay một phong thư, bước đến bên Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu, kế hoạch thành công rồi."


Chậm rãi buông tay phải, Tiêu Mạc Ngôn mặt không thay đổi nhìn Phương Nhược Lâm mà không nói gì. Cô đương nhiên biết mọi thứ đều thành công, nhưng thành công thì có được gì?


Phương Nhược Lâm thấp thỏm nhìn Tiêu Mạc Ngôn, do dự, vẫn mở phong thư trong tay ra. Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn chằm chằm phong thư trong tay Phương Nhược Lâm, ảnh chụp lộ ra một góc, cô liền thay đổi sắc mặt, xốc chăn, nôn nóng đứng dậy, vươn tay lấy phong thư.


"Lấy ra!"


Phương Nhược Lâm không ngờ Tiêu Mạc Ngôn lại như thế, tay cầm không chắc, phong thư rơi xuống đất, ảnh chụp rơi ra ngoài.


Môi sưng đỏ mọng, dấu hôn đỏ sậm, nụ cười nhẫn nhịn, gương mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, cùng với ánh lệ trong mắt Hạ Linh Doanh, không cái nào không khiến tim cô đau đớn. Cô cúi đầu nhìn, cơ thể run lên.


Từng bức ảnh chụp, ghi lại khoảnh khắc cô tự tay làm tổn thương người con gái cô yêu, là báo thù, là rửa nhục, nhưng cô cũng đã mất đi Hạ Linh Doanh...


Tiêu Mạc Ngôn xoay lưng lại với Phương Nhược Lâm và Tô Luyến Tuyết, vai hơi run rẩy, lấy tay bịt chặt miệng.


"Tiêu..."


Phương Nhược Lâm không đành lòng nhìn cô, khẽ gọi.


Tiếng di động chói tai vang lên, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, cố nén cảm xúc, cúi đầu xem tin nhắn.


Tiêu Mạc Ngôn biến sắc, tùy ý cầm áo khoác lên, dường như muốn xông ra khỏi cửa. Dọc đường đi cô liên tục vượt vài cái đèn đỏ, cô nhíu mày, nắm chặt tay lái, nhanh chóng chạy đến Nam Dương. Đến nơi, cô mở cửa xe, bước nhanh xuống.


Giày cao gót giậm mạnh tạo nên âm thanh khá lớn, dồn dập thể hiện sự bất an trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Cô đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn thấy Hồ Phi Phi, Tiêu Mạc Ngôn bước đến, đoạt lấy ly rượu trong tay cô ta.


"Phi Phi, thế này là sao?!"


Ly rượu trong tay bị đoạt đi, Hồ Phi Phi có hơi say, mê man xoay người, nhìn thấy đôi mắt nôn nóng của Tiêu Mạc Ngôn, giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau, trong lòng cô ta tê dại, hai tay ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, khóc thành tiếng.


"Tiêu... Hạ Nhiên tìm ba em, nói với ba em lấy tài sản của công ty làm việc riêng, lấy danh nghĩa của ông ta điều khiển nhân viên nghỉ việc... ba em, ba em giận dữ, đánh em, còn nói muốn đưa em ra nước ngoài du học, không cho về nước..."


Hồ Phi Phi khóc không thành tiếng, nép vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, càng nói càng thương tâm, không kìm được nước mắt.


"Chuyện khi nào?"


Tiêu Mạc Ngôn vỗ lưng Hồ Phi Phi, nhẹ giọng hỏi. Trong lòng có chút nghi hoặc, ông Hồ vốn đã biết chuyện Hồ Phi Phi và cô làm, ông ta là giám đốc lẽ nào không nhận ra, nếu không phải vì sau này Thắng Hoàng sẽ hợp tác với Nam Dương, ông ta nhất định không mắt nhắm mắt mở cho cô làm loạn. Nhưng hôm nay, rốt cục là thế nào?


"Buổi sáng hôm nay."


Hồ Phi Phi khóc đến run rẩy, vừa nghĩ đến chuyện phải xa Tiêu Mạc Ngôn, cô ta đã thấy đau lòng. Tay ôm Tiêu Mạc Ngôn càng chặt, vùi đầu vào cổ cô.


"Tiêu, em không muốn, không muốn rời xa chị..."


"Không đâu, em sẽ không đi đâu hết, ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện với Hồ tổng."


"Vô ích thôi."


Hồ Phi Phi ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt.


"Chuyến bay sáng mai, em nghe ba nói sẽ cho người áp giải em xuất ngoại..."


"Cái gì?"


Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn Hồ Phi Phi.


Hồ Phi Phi ngấn lệ gật đầu, nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lại vùi vào lòng cô.


"Tiêu, em sẽ đi, không gây phiền toái cho chị nữa, nhưng mà... Chị phải nhớ kĩ, Hồ Phi Phi thật lòng yêu chị..."


Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, ôm Hồ Phi Phi vào lòng, trong lòng rất nhiều cảm xúc, cô tuyệt đối không có chút tình yêu nào với Hồ Phi Phi, nhưng không có nghĩa là không có cảm tình. Chung quy, lòng người đều mềm yếu, Hồ Phi Phi vì cô làm nhiều việc như vậy, buông bỏ nhiều như vậy, Tiêu Mạc Ngôn tuy ngoài miệng không nói nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng. Cô xem cô ta như em gái, cưng chiều hơn người khác, tuy rằng lắm lúc Hồ Phi Phi rất phiền phức, nhưng Tiêu Mạc Ngôn chưa từng nghĩ sẽ để cô ta xuất ngoại, không gặp lại nhau nữa.


"Tiêu..."


Hồ Phi Phi khóc thảm thiết, nắm chặt vạt áo cô, cả người run rẩy. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ giọng an ủi cô ta, nhíu mày suy nghĩ, cầm lấy di động, muốn gọi cho Hồ tổng nhưng lại bị Hồ Phi Phi ngăn lại.


Hồ Phi Phi ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói:


"Tiêu, đừng gọi, chị mà gọi là ba càng giận, không chừng sẽ đưa em đi trong đêm nay."


Tiêu Mạc Ngôn ngưng một chút, buông điện thoại xuống.


Hồ Phi Phi hơi nghiêng người, hai tay nắm chặt tay cô.


"Tiêu, em xin chị, hôn em có được không?"


Tiêu Mạc Ngôn cứng người, kinh ngạc nhìn Hồ Phi Phi.


"Em nói gì?"


Hồ Phi Phi dùng ánh mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng lặp lại:


"Em nghĩ, Tiêu, lần này em đi không biết khi nào mới trở về. Em biết chị không thích em, nhưng mà... coi như thương hại em không được sao? Hôn em đi, xin chị."


Tiêu Mạc Ngôn rút hai tay ra, khoanh tay nhìn Hồ Phi Phi, trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng không phản đối.


Hồ Phi Phi hai tay chậm rãi ôm cổ cô, cẩn thận nhìn biểu hiện của cô, thấy cô không phản đối mới nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.


Đôi môi lạnh lẽo, vẫn là mùi hương bạc hà kia, Hồ Phi Phi như trẻ con ăn kẹo ngọt, dùng lực hôn lên, đôi môi đã mơ tưởng lâu nay. Tuy rằng Tiêu Mạc Ngôn không đáp lại, thậm chí cứng người, nhíu mày tỏ rõ sự phản cảm. Nhưng Hồ Phi Phi vẫn không buông hai tay ra, tiếp tục hôn, nụ hôn càng tăng, khóe miệng hơi nâng lên.


============


Tựa đề chương này là "Cầu hôn" có nghĩa là xin được hôn chứ ko phải cầu hôn kia nha! :3