Quy Tắc Ngầm

Chương 41: Tuần tự






Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn thản nhiên mỉm cười, bên trong ánh mắt lại là sủng nịnh và yêu thương. Tiêu Mạc Ngôn cũng mang tâm tình như thế nhìn nàng, hồi lâu, đưa tay ôm Hạ Linh Doanh vào lòng, cô cúi đầu, dán má lên mặt Hạ Linh Doanh, nhẹ nhàng vuốt ve:


"Hạ Hạ, em lúc nào cũng khiến tôi si mê..."


Cảm giác ngứa từ hai má cọ xát truyền đến, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười, muốn né tránh, nàng vùi đầu vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, ôm chặt cái eo mảnh khảnh của cô, nhỏ giọng nói:


"Được rồi, chị mau trở về đi thôi, không thì thật sự trễ đó."


Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, ôm nàng thật chặt, bất mãn nói:


"Em muốn tôi yên tâm đi về, để tạo thời cơ sao?"


Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn làm cho nghẹn một chút, một bụng lời nói vì nghẹn mà nuốt vào trong. Hạ Linh Doanh nhớ lại tối qua Tiêu Mạc Ngôn thô lỗ và điên cuồng, thân thể nàng giờ vẫn còn đau, trong lòng khó tránh có chút giận, nàng nâng tay lên, vỗ về vai phải của mình rồi nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn bị nàng nhìn chằm chằm liền chột dạ, ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, khom lưng mang giày.


"Chị không tin em!"


Đột nhiên, Hạ Linh Doanh nhìn bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn, lạnh lẽo nói ra một câu. Tiêu Mạc Ngôn cứng đờ, động tác trên tay ngừng lại, nhanh chóng xoay người nhìn Hạ Linh Doanh, trong ánh mắt có chút tổn thương:


"Em sao lại nói tôi không tin em? Hạ Hạ, em là người tôi tin tưởng nhất sau bà Từ. Tôi chỉ không tin Lam Thần!"


Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, chỉ nhìn thấy uỷ khuất và vô tội, nàng thở dài, lắc đầu.


"Tiêu, em chỉ yêu một mình chị, người khác đối với em như thế nào, đó là chuyện của họ, một chút cũng không ảnh hưởng đến em."


Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày, không bằng lòng:


"Nhưng lại ảnh hưởng đến tôi! Ngày hôm qua, lần đầu tiên tôi từng tuổi này lại nói những lời buồn nôn như vậy, chuẩn bị chờ được thưởng, hồi hộp chờ em đáp trả bên điện thoại. Nhưng em thì thế nào?"


Hạ Linh Doanh nghe xong cười cười, Tiêu Mạc Ngôn ngày càng thuần thục bộ dạng phồng miệng dễ thương, rất là dễ thương, Hạ Linh Doanh lại tiến lên, dùng lực ôm lấy cô.


"Lớn như thế rồi mà còn y như trẻ con, muốn thưởng hử, muốn thưởng gì nào?"


Tiêu Mạc Ngôn không chút chần chừ, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hạ Linh Doanh:


"Lặp lại như tối hôm qua đi ~~"


"..."


Hạ Linh Doanh đỏ mặt, giận dữ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, ánh mắt của nàng không phải khiêu khích mà có chút bất đắc dĩ, lại không nghĩ cô lại đắc ý như thế. Hạ Linh Doanh ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, lúc cô đang ngạc nhiên, một tay nàng kéo Tiêu Mạc Ngôn, cúi đầu, dùng lực cắn mạnh lên cổ cô.


"Ối..."


Tiêu Mạc Ngôn bị đau hét lên một tiếng, lại không chịu yếu thế, nhanh chóng nhào đến, Hạ Linh Doanh còn đang vui vẻ vì "ấn ký" màu đỏ kia, nàng đã bị Tiêu Mạc Ngôn đặt dưới thân.


Tiêu Mạc Ngôn chống tay trái bên giường, thở phì phò, ngực hơi phập phồng, cắn môi dưới, mỉm cười nhìn Hạ Linh Doanh.


"Tiểu bạch thỏ, em muốn làm gì? Đặt một cái dấu to như vậy trên cổ tôi, tôi làm sao gặp người khác đây?"


Ánh mắt mờ ám, ngôn ngữ khiêu khích, cùng với gương mặt hơi ửng đỏ, một luồng tóc dài theo hai má Tiêu Mạc Ngôn trượt xuống, dừng trên mặt Hạ Linh Doanh, ngứa ngáy. Nàng kinh ngạc nhìn Tiêu Mạc Ngôn đang cười ấm áp, trong lòng rung động, nàng đưa tay ôm gáy cô, dùng lực kéo...


"Ưm..."


Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc, hỏi:


"Em không đi quay phim ư? Tôi đã dời chuyến bay đến tối nay!"


Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, hai người tựa vào nhau quá gần, thế nên nàng cảm giác được cánh môi mềm mại của Tiêu Mạc Ngôn, phòng tuyến trong lòng dần sụp đổ, Hạ Linh Doanh nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn môi đỏ mọng, thì thào nói:


"Thật không... sao em lại không biết?"


"..."


Sau khi hai người lăn qua lăn lại xong đã là tám giờ, nhìn Hạ Linh Doanh ở bên cạnh đang trang điểm, Tiêu Mạc Ngôn ôm chăn u oán nằm trên giường. Hạ Linh Doanh cầm túi xách đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn không quên dặn dò Tiêu Mạc Ngôn:


"Chị đừng bay qua bay lại nữa, ngày mốt em sẽ về, ngoan..."


Quả nhiên nói cũng vội vàng, người cũng vội vàng, Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, lười biếng từ trên giường ngồi dậy, chậm rì rì mặc quần áo, trong lòng lại là vô vàn ngọt ngào.


Thế này chính là yêu sao?


Từ nhỏ đến lớn, không có ai nói cho cô biết yêu là cái gì, cũng không ai nói cho cô biết yêu phải làm như thế nào. Vì thế, đương nhiên khi Tiêu Mạc Ngôn phát giác được mình đã yêu, tuy rằng vui sướng nhưng cũng không khỏi có chút thấp thỏm. Cô tự hiểu tính tình của cô bá đạo, ngang ngược, tuỳ hứng, tuy rằng biết nhưng đã hơn hai mươi năm qua sao có thể nói sửa là sửa được? Đối với Hạ Linh doanh, cô cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng tối hôm qua Lam Thần thổ lộ với nàng, điều đó chọc giận cô, Hạ Linh Doanh vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về cô, dựa vào cái gì khiến vài con chó mèo kia nơi nơi loạn tình?!


Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn lại có chút khó thở, Hạ Hạ này cũng thật là, biết rõ Lam Thần không có ý tốt, sao lại còn cùng cô ta dính líu đến nhiều việc. Dần dần, Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, vấn đề vẫn bị cô xem nhẹ lại không thể không nghĩ đến, Khâu Mục Doanh... Nếu thật sự cô cùng Hạ Linh Doanh bên nhau cả đời, đối với tính tình của nàng, cha mẹ là tuyệt đối không thể xem nhẹ. Nhưng cô làm sao mới có thể tha thứ cho người đàn bà đã đẩy mẹ cô đến chỗ chết...?


Đẩy cửa ra, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi đi ra, A Sâm đã sớm chỉnh tề canh giữ ngoài cửa, nhìn Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt nhìn, trong mắt hắn đầy kinh ngạc. Hắn vẫn canh giữ trước cửa phòng, rõ ràng nhìn thấy Hạ Linh Doanh mặt đầy hạnh phúc đi ra, nhưng sao tiểu thư lại có tinh thần không tốt thế kia?


Tiêu Mạc Ngôn không nói chuyện, mặt lạnh như băng, hướng A Sâm gật đầu rồi lên xe. A Sâm cẩn thận nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói:


"Tiểu thư, khoảng ba tiếng sau chúng ta sẽ đến."


Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, dặn dò:


"Tôi có chút mệt, đến sân bay anh gọi tôi."


A Sâm gật đầu, không nói thêm nữa, một đường chạy đến sân bay. Mở miệng vừa định gọi Tiêu Mạc Ngôn, hắn lại nhìn thấy gương mặt Tiêu Mạc Ngôn đầy nước mắt qua gương chiếu hậu, A Sâm cả kinh, không dám nói gì.


Ngược lại Tiêu Mạc Ngôn phát hiện đã đến nơi, nhanh chóng lau nước mắt, mở cửa xe đi xuống.


Nhớ đến mẹ mình, Tiêu Mạc Ngôn không khỏi đau lòng, liệu mẹ ở nơi đó có biết được tình yêu của cô, biết cô yêu con gái của kẻ thù mình? Không biết mẹ sẽ có thái độ gì, giận dữ mắng cô bất hiếu hay là thông cảm cho cô gái cô muốn ở bên cạnh cả đời? Bởi vì ích kỷ muốn theo đuổi hạnh phúc, cố ý bỏ qua thù hận thấu xương kia, ngược lại còn đem cả bản thân mình cho đối phương, nếu mẹ biết cô như thế, bà có tức giận không, có thể sống được không?


Hai tiếng yên lặng trên máy bay trôi qua, so với lúc tức giận, lúc này Tiêu Mạc Ngôn càng làm người khác lo lắng. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt có chút tan rã, chỉ ngơ ngẩn nhìn đám mây ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ những gì.


Xuống xe, A Sâm thử mở miệng:


"Tiểu thư, sau khi bàn bạc chuyện bộ phim mới xong, cô..."


"Đi viện dưỡng lão England."


A Sâm ngẩn ngơ, viện dưỡng lão? Chẳng lẽ tiểu thư muốn đi tìm Khâu Mục Doanh? Cô ấy và Hạ tiểu thư...


Tiêu Mạc Ngôn không có thời gian giải đáp nghi hoặc của A Sâm, vội vàng bận rộn đến văn phòng. Trước cửa Thiên Hoàng có một loạt xe Bugatti màu đen, Tiêu Mạc Ngôn bước nhanh vào, trong phòng tiếp khách gặp được người bạn xa cách đã lâu. Ăn mặc đơn giản, dáng người cao to, làn da sạch sẽ, Cố Viễn trong tay cầm ly sứ, đang mỉm cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười, tặng cho Cố Viễn một cái ôm, vui vẻ nhìn anh ta.


"Cậu trốn ở Mỹ đến giờ rốt cuộc cũng chịu về rồi sao? Chính cậu bảo xuất ngoại chỉ vài năm mà!"


Cố Viễn thản nhiên cười, buông cái ly trong tay xuống, nhìn Tiêu Mạc Ngôn từ trên xuống dưới.


"Tiêu, sáu năm không gặp, cậu ngày càng đẹp."


"Cậu thật giống như trước đây, chỉ biết nói thật!"


"..."


Cố Viễn buồn cười, cười thành tiếng, nụ cười này đem sáu năm hai người không gặp còn xa lạ hoà tan đi. Nói chuyện phiếm một hồi, Tiêu Mạc Ngôn cười như không cười nhìn Cố Viễn, hỏi:


"Nhiều năm qua cậu không muốn về, lần này trở về lại vì một bộ phim?"


Cố Viễn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lắc đầu:


"Đương nhiên không chỉ như thế."


"Hử?"


"Tớ vì một người mà trở về."


Nói xong, Cố Viễn ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong mắt đầy sự tò mò, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu cười.


"Tớ có chủ rồi, cậu đừng nhớ thương."


Cố Viễn vẫn nhìn cô như trước, hồi lâu, chậm rãi nói:


"Tiêu, cậu còn nhớ tớ từng nói với cậu tớ có một tiểu thanh mai?"


Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ. Cô và Cố Viễn học đại học cùng nhau tại Australia, chỉ khác là Tiêu Mạc Ngôn học xong liền trở về nước, tiếp nhận Thiên Hoàng. Còn Cố Viễn lại có nguyên nhân nào đó mà ở lại nước ngoài. Trong lúc đến trường, quan hệ của hai người xem như không tệ, Cố Viễn ở Mỹ thường liên lạc với Tiêu Mạc Ngôn khi rảnh rỗi. Trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, Cố Viễn là một người đàn ông tương đối có chất lượng, không chỉ có gia cảnh hùng hậu, mà còn cả tính cách lạnh nhạt không biết sợ của anh ta khiến cô có chút thú vị. Trước kia lúc nói chuyện phiếm Cố Viễn cũng từng nhắc đến anh ta có một tiểu thanh mai chỉ phúc vi hôn, chỉ vì trong nhà đột ngột phát sinh một vài chuyện nên tạm thời gác lại. Nghe nói quan hệ rất tốt, xem như nuôi từ nhỏ để đến lớn, Tiêu Mạc Ngôn mỗi lần nghe được đều cười nhạt, khi đó cô không để tâm đến những loại tình cảm như thế, thậm chí cùng Cố Viễn cá cược, nói anh ta kiên trì tuyệt đối trong bốn năm không tìm phụ nữ, Tiêu Mạc Ngôn không nghĩ đến, anh ta thật sự kiên trì như thế.


Tiêu Mạc Ngôn cười cười, ngẩng đầu nhìn Cố Viễn.


"Là tiểu thư nhà nào có thể khiến Cố đại thiếu gia của chúng ta cuồng dại vậy? Tớ thật sự muốn biết lắm."


Cố Viễn ngẩng đầu, có chút suy nghĩ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu.


"Rồi sẽ gặp thôi, Tiêu, cậu vừa đi đâu về vậy? Khiến tớ đợi lâu quá."


Tiêu Mạc Ngôn vừa nghe xong, mặt đầy ý cười, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Cố Viễn.