Thấy cô bé gây ra cuộc chiến của bọn họ lại mặc kệ hai người bọn họ thản nhiên ngủ, Lý Duật cười khổ, nhưng nghĩ lại liền thấy ghen tức. Từ chiều đến giờ anh phải ở lại bệnh viện quan sát Lạc Thanh, cho nên trở về trễ mấy tiếng, mà mấy tiếng này...
Hình ảnh dâm mĩ cùng tiếng rên rỉ mê người của cô tràn ngập trong tâm trí anh, suýt chút anh đã không thể duy trì vẻ mặt nhẹ nhàng được nữa. Dời mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của An Kinh Vĩ, khi An Kinh Vĩ nhìn về phía anh thì giơ giơ cằm hướng về phía cửa.
Hai người đàn ông lặng lẽ đứng dậy, An Kinh Vĩ cầm áo khoác màu đen treo trên sào, lại đến tủ đầu giường cầm điện thoại của mình cùng với thẻ phòng và tờ giấy vẽ, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lý Duật một cái, sau đó đi về phía cửa phòng.
Lý Duật cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên gương mặt nhỏ của Dịch Dao, chỉnh điều hòa cao hơn một chút rồi mới xoay người đi ra cửa.
"Tôi muốn nữ nhân này, mặc kệ cô ấy có bạn trai hay không, cũng mặc kệ bạn trai của cô ấy là ai."
Vừa ra khỏi cửa, Lý Duật đã nghe thấy An Kinh Vĩ lạnh lùng nói với anh.
Lý Duật nhướng mày, anh phải nói cảm ơn sao? Dựa vào tính tình của An Kinh Vĩ, chuyện này nếu đối với những người khác, chắc chắn hắn sẽ không cố ý "chào hỏi thông báo". Những cách nói này rất rụt rè nhút nhát, chứng tỏ An Kinh Vĩ vẫn chưa phát hiện......
Ngọn lửa nguy hiểm nên bóp chết ở trong nôi.
"A...... Tôi đã nói rồi, chỉ cần Dao Dao đồng ý để anh lên giường của cô ấy, tôi sẽ không có ý kiến. Muốn trách chỉ có thể trách tôi dạy dỗ thân thể của cô ấy hưởng thụ cơ thể của đàn ông quá tốt, lúc tôi không thể ở bên cạnh cô ấy, cô ấy tìm vài người tới chơi cùng cũng không thể trách được."
An Kinh Vĩ nhíu mày.
Nhíu mày là được rồi, Lý Duật thầm nghĩ ở trong lòng. Cả anh hay là An Kinh Vĩ đều không phải loại người dễ dàng từ bỏ, nhưng khác nhau chính là, trước khi yêu Dịch Dao anh đã từng thích rất nhiều nữ nhân, nên anh rất rõ Dịch Dao đóng vai trò gì, có địa vị như thế nào trong cuộc đời của anh, anh có thể vì cô làm đến mức độ nào để có được cô.
Còn An Kinh Vĩ...... chắc là lần đầu tiên thích một người con gái, "mối tình đầu" yếu ớt mong manh là khi mới bắt đầu rơi vào cảm giác thích, con người ta sẽ vô thức phóng đại cảm xúc của cá nhân, nhận thức đối với tình cảm ban đầu còn cứng nhắc, cuối cùng dễ dàng buông tay vì một số việc không đáng có.
Đối đầu trực diện sẽ kích thích ham muốn chiến thắng của An Kinh Vĩ, chắc chắn sẽ dẫn đến một cuộc chiến giằng co kéo dài, cho nên anh lựa chọn lấy lui làm tiến, để An Kinh Vĩ cảm thấy nhàm chán, cảm thấy không đáng giá, chủ động bỏ cuộc!
"Nếu không có chuyện gì khác, tôi đề nghị chúng ta trở về phòng riêng, Dao Dao không thích bị quấy rầy lúc ngủ say đâu." Lý Duật liếc mắt nhìn tờ giấy trong tay An Kinh Vĩ, tuy có nghi ngờ nhưng vẫn không biểu hiện, thấy An Kinh Vĩ còn đang tiêu hóa lời anh nói khi nãy, Lý Duật thu chân lại muốn đi.
An Kinh Vĩ đột nhiên bước tới gần Lý Duật, Lý Duật theo bản năng lui về phía sau phòng thủ thì bị vách tường ngăn lại, thấy An Kinh Vĩ duỗi tay về phía túi quần của anh, anh đương nhiên biết rõ mục tiêu của An Kinh Vĩ là thẻ phòng của Dịch Dao, vội vàng giơ tay che lại.
Hai tiếng hít thở sâu đột ngột vang lên.
Hai người đàn ông đồng thời quay đầu.
Để thuận tiện cho việc anh ra vào, Lý Duật cố ý dặn dò kêu người sắp xếp cho Dịch Dao một phòng riêng ở góc trong cùng của tầng 11, cạnh cầu thang, phòng đối diện và các phòng bên cạnh anh đều đã đặt nên không có người ở, cho nên dưới tình huống bình thường khi cô ở đây chắc chắn sẽ không có ai đến, trừ nhân viên dọn dẹp vệ sinh và ——
Tiền Tiến sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, mà đồng bọn đi cùng cô tới gửi thông báo đứng bên cạnh phản ứng cực nhanh, "A, Tiền Tiến, tôi quên đeo kính áp tròng, hèn gì nhìn cái gì cũng thấy mờ mờ, tôi về phòng trước đây."
"A? Này!" Cô, cô ấy bình thường có đeo kính áp tròng hả? Không, vấn đề bây giờ không phải cái này, mà là......
Tiền Tiến nuốt nước miếng, cứng người quay đầu lại nhìn cảnh tượng "cực kỳ đẹp mắt" trước cửa phòng Dịch Dao.
An tiên sinh mặc áo choàng tắm dài đỡ eo Lý Khinh Nam đè anh ở trên vách tường, trong khi tay còn lại của Lý Khinh Nam đang thân mật đặt lên tay của An tiên sinh, một người lạnh lùng tà mị khí thế bức người, một người phong lưu phóng khoáng đa tình —— trời đất! Cô đã phát hiện cái gì vậy!
Ngày 7 tháng 1, mưa tuyết.
Một cô gái trẻ tuổi trên lưng trần trụi chồng chất vết roi, nha hoàn "Thủy Linh" vừa khóc thút thít vừa cẩn thận bôi thuốc cho "Doãn Liên Nhi".
"Phu nhân, tội gì người phải như vậy! Trại chủ thật sự sẽ đánh chết người."
"Khổ? Cái gì gọi là khổ?"
Máy quay chậm rãi di chuyển từ phần lưng tràn ngập cảm giác tàn bạo phóng túng đến đôi mắt lạnh nhạt tự giễu của "Doãn Liên Nhi", đôi mắt như vậy sẽ không thuộc về thiếu nữ vô tư không rành thế sự, mà chỉ thuộc về một người cô gái kiệt sức đang tuyệt vọng giãy giụa giữa vô vàn nỗi khổ của cuộc đời.
Người phụ trách ánh sáng Trịnh Ánh Long không khỏi sững sờ. Kỹ thuật diễn của Lạc Thanh rất có sức ảnh hưởng, dễ dàng lay động cảm xúc của mọi người, cô ấy đóng vai Cam Tố Nga khi cô ấy mở miệng và thể hiện cảm xúc trên gương mặt mọi người sẽ chú ý đến cô ấy mà bỏ qua những người khác, kỹ thuật diễn của cô ấy có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ cùng lứa.
Nhưng cô gái đóng vai Doãn Liên Nhi... hắn lại không thể dùng từ "diễn xuất" để đánh giá cô.
Trong các buổi quay nhóm, Doãn Liên Nhi làm "bình hoa" không thu hút, khi ống kính quay tới người ta cũng không đặc biệt chú ý, nhưng khi quay cận cảnh, đặc tả, ánh mắt của cô, từng động tác, biểu cảm của cô giống như... cô đang sống ở trước mắt bạn, sống ở bên cạnh bạn, bạn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến!
Chân thật đến mức làm người ta không phân biệt rõ đâu là trong phim đâu là ngoài đời.
Sau khi quay xong, đạo diễn lại chậm chạp không kêu "cắt", Trịnh Ánh Long quay đầu liếc nhìn, "Vẫn không được sao?"
"Không đúng, cảm giác vẫn thiếu chút gì đó." Lý Duật cau mày nhìn chằm chằm vào cơ thể bán khỏa thân của Dịch Dao. Giọng nói, biểu cảm đều rất ổn, vì sao anh lại cảm thấy có chỗ không đúng?
"...... Vết roi." Một giọng nói ôn nhu bỗng vang lên bên tai Lý Duật.
Đôi mắt đẹp trai của Lý Duật đột nhiên sáng lên, quay đầu cười với bạn tốt, "Vẫn là đôi mắt của cậu lợi hại!"
Nghe thấy lời khen của Lý Duật, khuôn mặt tuấn tú của Đàn Hoa không hề gợn sóng, đôi mắt tao nhã lẳng lặng nhìn về phía trước, dừng trên làn da đã hơi tím tái vì lạnh.
Gạt bỏ sự khác thường dưới đáy lòng, Đàn Hoa lại mở miệng lần nữa, "Nghỉ ngơi nửa tiếng, để tôi xử lý hiệu ứng vết roi."
"Ừ." Lý Duật đồng ý theo phản xạ, nhưng khi thấy Đàn Hoa cầm áo khoác giữ nhiệt ngồi xuống bên cạnh giường Dịch Dao đang nằm, đầu tiên không phải sửa lại lớp hóa trang mà là đắp chăn sưởi ấm cho cô, ngực anh đập "thình thịch" một cái, vừa đau vừa nhức. Đối với Đàn Hoa...
Lý Duật quay đầu nhìn về phía An Kinh Vĩ cách đó không xa, đúng lúc thấy được chân mày An Kinh Vĩ giãn ra. Bởi vì Dịch Dao được chăm sóc tạm thời không phải chịu lạnh mà thả lỏng? Nếu An Kinh Vĩ biết Đàn Hoa cũng có mục đích đó với Dịch Dao, thì phản ứng sẽ như thế nào?