Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 95: Một chút khác thường




Chiều 3 giờ 33 phút.

"......" Dịch Dao ngừng bút vẽ trong tay, nhẹ nhàng thở dài, ngước mắt lên An Kinh Vĩ đang yên lặng ngồi trước mặt cô.

Buổi trưa nghỉ ngơi cô đã tính tìm một chỗ ngồi luyện tập phác họa kiến trúc một lát, ai ngờ An đại gia lại chạy đến im lặng ngồi phía sau cô không biết đã bao lâu rồi, chờ đến khi cô phát hiện nhân viên công tác đi qua lại biểu cảm bất thường, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa đã bị hắn hù chết.

Sau đó cô chỉ có thể thành thật quay lại phòng trang điểm, phác họa lại bản vẽ theo ấn tượng của cô.

Hơn hai tiếng, An Kinh Vĩ im lặng nhìn cô vẽ mà không nói một lời, đến tư thế cũng không đổi. Tuy rằng lúc trước ở trung tâm huấn luyện hắn cũng như thế này, nhưng có những người khác ở đó, cô cũng vội vàng huấn luyện, thường xuyên quên mất sự tồn tại của hắn. Nhưng bây giờ... cho dù cô thần kinh thô cỡ nào, cũng không thể làm lơ một người sống như hắn nha!

Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì vậy?

"An tiên sinh ——"

Người đàn ông nhíu mày.

Dịch Dao nuốt nuốt nước miếng, "Vĩ?"

"...... Có chuyện gì?"

Dịch Dao không nhịn được thở dài, nghiêm túc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Kinh Vĩ, "Gần đây anh không có bận công việc gì sao?"

Công việc? An Kinh Vĩ suy nghĩ một hồi lâu mới nhận ra hai chữ này là có ý gì. "Không có."

Dịch Dao nhếch miệng, không còn lời gì để nói, lật trang giấy, cúi đầu vô thức vung bút vẽ.

An Kinh Vĩ rũ mắt.

Công việc...... Bây giờ đúng là hắn không có công việc gì cả. Vì để cha hắn lơ là chú ý, hắn chỉ có thể giả bộ yếu đuối, giao lại cổ phần của rạp chiếu phim Nguyên Thái, ngay cả công ty điện ảnh và truyền thông Nguyên Thái hắn cũng buông tay mặc kệ, để cho tâm phúc của cha hắn phát triển thế lực ở công ty. Cho dù là rạp chiếu phim hay công ty điện ảnh, hắn đã sắp xếp ổn thỏa, mặc kệ cha hắn lăn qua lộn lại như thế nào, khi kế hoạch Ảnh Đô bắt đầu, tất cả quyền khống chế đều sẽ trở về tay hắn như cũ.

Khó khăn lớn nhất lúc này của hắn chính là tài chính.

Hiện tại dự án Ảnh Đô cần tiền vốn, trước mắt không có nhà đầu tư trong nước nào có thể một mình chi trả các khoản vốn cần thiết, nhưng dưới con mắt của cha hắn mà khua chiêng gióng trống tìm kiếm nhà đầu tư thì quá nguy hiểm, cho nên hắn cố ý kết bạn với Cầu Dịch Hành trước để thử anh ta.

Nếu nói đám người thích đầu tư đều là một đám chơi cờ bạc, thì Cầu Dịch Hành chính là cấp độ "thần bài", hoặc anh ta không ra tay, nếu đã ra tay thì mọi trận chiến đều thắng, hơn nữa anh ta xuống tay rất tàn nhẫn, luôn tối đa hóa lợi ích của anh ta, cho nên hắn đang đợi.

Ngẩng đầu tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt hấp dẫn của cô gái trước mặt, tất cả những con số, hạng mục, kế hoạch trong đầu nhanh chóng mờ đi, não trống rỗng. Thậm chí không nhớ nổi lúc này ngày tháng năm nào, chỗ này là chỗ nào, chỉ biết hắn tên là An Kinh Vĩ, cô là Dịch Dao.

Dịch Dao đột nhiên dừng bút, nhìn nhân vật phác họa dưới ngòi bút, một chút kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt nhỏ. Dịch Dao chớp mắt mơ màng, coi như không có việc gì mà xé trang giấy ra, xé được một nửa ——

"Cho anh." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô nên không hề bỏ sót bất kỳ một manh mối nào trên mặt cô.

Dịch Dao liếc nhìn bàn tay đang đưa ra về phía cô, ngẩng đầu "khó hiểu" nhìn hắn, "Cái gì?" Tay nhanh chóng xé trang giấy vo thành một cục rồi ném vào sọt rác.

Đây là một trong mười kỹ năng độc nhất của cô, cảm giác phương hướng của cô rất tốt, đã luyện tập kỹ năng ném từ khi còn học cấp 2, bản thảo nháp do cha cô viết chính là công cụ luyện tập của cô mấy năm nay.

Người đàn ông cau mày, từ từ thu tay lại, đứng dậy bước về phía sọt rác.

Dịch Dao liếc nhìn bóng dáng của người đàn ông, cẩn thận xé trang giấy bị xé ra làm đôi, nhanh chóng nhét vào trong tay áo. Vừa nãy cô mới dùng một thủ thuật che mắt thông thường trong bài Poker, khi cô ngẩng đầu hấp dẫn ánh mắt của An Kinh Vĩ, tay đã xé và quăng đi một trang giấy khác.

An Kinh Vĩ nhặt quả cầu giấy lên, mở ra, trên trang giấy là bức phác thảo cảnh vật bằng nét vẽ mạnh mẽ, núi đá kỳ ảo, sơn trại tinh tế, hình ảnh thật kết hợp với ảo cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là ba chữ "Hắc Tuyền trại" bên góc trái bức tranh, mạnh mẽ thoải mái lại không mất đi vẻ thanh tú, cực kỳ bắt mắt.

Bên dưới góc phải bức tranh có một ký hiệu đường cong chữ S, nửa trên nửa dưới có một nửa vòng cung tròn, nhìn qua trông giống như một ký hiệu đặc biệt, phía dưới viết ngày hôm nay.

Sau khi cẩn thận đánh giá, An Kinh Vĩ gấp trang giấy nhăn nhúm nhét vào túi áo khoác màu đen.

"Vẽ rất đẹp, vì sao lại ném bỏ?"

Thấy hắn cất bức tranh đi, trong lòng Dịch Dao cảm thấy hơi khác thường, "Góc nhìn có chút vấn đề."

An Kinh Vĩ suy nghĩ một lát, cũng không tiếp tục theo đuổi nữa. Hắn do dự trong chốc lát,

"...... Anh sẽ mua cho em một chiếc xe bảo mẫu, đi đóng phim cũng thuận tiện hơn."

Dịch Dao mím môi, cô không muốn chọc giận hắn, nhưng cô chưa bao giờ coi mình là chim hoàng yến được hắn nuôi dưỡng, hắn hào phóng tặng cô cũng không dùng được.

Có không ít người thích tiền tài, địa vị, điều kiện vật chất, nhưng cách đạt được những thứ này, mỗi người có một phương thức khác nhau. Thứ cô muốn, cô muốn tự mình tìm kiếm hoặc trao đổi, mà không phải dựa vào thứ những người khác tùy tiện cho hoặc bố thí. Những thứ do chính mình trả giá để đổi lấy, mới có cảm giác thật sự thuộc về chính mình.

"Nếu em không muốn, vậy thì quên đi." An Kinh Vĩ cất bước quay lại vị trí ban đầu.

"?!" Sau vài giây bất ngờ, Dịch Dao cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên thành một vòng cung.

Giống như hoa phù dung mới nở, hương thơm tao nhã, tinh tế.

An Kinh Vĩ ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong không khí, lại nhìn nữ nhân làm ngực hắn nhồn nhột khó chịu, ngồi xuống một lần nữa, vẻ mặt lạnh lùng bất giác dịu đi, thậm chí còn mang theo cảm giác thỏa mãn.

Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện lộn xộn, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng dậy đi ra cửa.

Trong cảnh quay buổi chiều, không biết là do trạng thái của Lạc Thanh không tốt hay là yêu cầu của Lý Duật quá khắc nghiệt, một cảnh quay hơn 20 lần cũng không qua được, Lý Duật tức giận, mười phút sau, Lạc Thanh tái phát bệnh tim bẩm sinh.

Càng xui hơn là, có paparazzi trà trộn vào đoàn phim, chụp được toàn bộ quá trình.