Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 93: Bởi vì là tôi (Lý Duật - H)




"Có nhìn ra gì không?" Lý Duật nhẹ nhàng ôm cô gái xinh đẹp trong lòng, ôn nhu nói.

"......" Dịch Dao nhìn hình ảnh dừng trên màn hình điện thoại, cảm thấy...... có chút kỳ quái.

Lý Duật cho cô xem hai đoạn clip, một đoạn là quay cảnh đối diễn khi đang huấn luyện, đoạn còn lại là cảnh quay lúc sáng. Động tác và biểu cảm tương tự, nhưng lại mang đến cho mọi người một tác động thị giác hoàn toàn khác.

Nhìn hình ảnh lúc sáng, thậm chí cô còn cảm thấy người bên trong hoàn toàn không phải là cô... loại cảm giác bị chia tách làm hai khiến đáy lòng cô cảm thấy vừa quái dị vừa khó chịu.

"Đã từng xem AV chưa?"

Dịch Dao liếc nhìn Lý Duật.

Lý Duật cười khẽ, "Nếu bàn về chất lượng hình ảnh cùng với kỹ xảo động tác, chắc chắn AV thích hợp để xem hơn, nhưng mọi người thường hưng phấn hơn với những hình ảnh cặn bã được quay lén, tại sao?"

"...... Rình coi, đạo đức và nỗi kích thích của cảm giác phạm tội tập thể." Dịch Dao điều chỉnh hơi thở, suy nghĩ một chút, nhanh chóng trả lời.

Lý Duật hơi bất ngờ nhìn cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nở nụ cười kỳ quái. Hắn thích nữ nhân thông minh với nhiều ý tưởng ở trong đầu, mà cô còn thông minh hơn so với những gì hắn nghĩ. "Đúng vậy, nhưng những kích thích này đều phải được xây dựng trên nền tảng ——"

"Chân thật?" Dịch Dao ngước mắt.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, cô thật sự muốn chửi hắn —— trên thực tế trong lòng cô mắng hắn không chỉ một lần, nhưng trên đường lên núi nhắm mắt chuẩn bị diễn, cô liền hiểu rõ ý đồ biến thái của Lý Duật.

Hắn đều làm như thế này để đóng phim hả?

Lý Duật đón nhận ánh mắt chứng thực của cô, nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc giải thích: "Sau nhiều năm học tập có hệ thống, các diễn viên có xuất thân từ học viện đều rất chuyên nghiệp, đặc biệt là mấy diễn viên trẻ bây giờ vì muốn ra mắt sớm mà diễn phim truyền hình, vì đuổi kịp tiến độ mà không nghiên cứu nhân vật kỹ càng, thường hình thức hóa diễn xuất, từng bộ từng tập, diễn càng nhiều, càng thành thạo, ngược lại rất khó gây ấn tượng với mọi người. Cho nên anh không chọn những "tiểu hoa, tiểu sinh" đang nổi, mà tìm kiếm những người mới có tố chất và tài năng. Anh không cần diễn xuất theo hình thức, anh muốn những biểu cảm và trạng thái chân thật nhất có thể."

Lý Duật đặt điện thoại sang một bên, bảo cô mặt đối mặt ngồi lên eo hắn, hai ngón tay căng tiểu h/uyệt co rút đang khép kín của cô ra, thong thả đưa c/ôn th/ịtth/ô dài dưới thân đi vào.

Tay Dịch Dao ôm lấy vai hắn, tự giác đong đưa eo thon trước sau, dùng d/âm h/uyệt dưới thân khó khăn phun ra nuốt vào c/ôn th/ịt nóng rực của người đàn ông, chóp mũi phát ra tiếng rên vừa thoải mái vừa khó chịu.

Dùng hai bàn tay xoa nắn mông cô, ấn cô lắc lư theo tiết tấu của hắn, làm cho hắn đi vào sâu hơn. Tận hưởng khoái cảm sảng khoái của tình dục, Lý Duật tiếp tục giải thích:

"Không dễ thể hiện "sự chân thật" trước ống kính đâu, bởi vì muốn chìm đắm vào nhân vật mà làm lơ máy quay, lại phải chú ý đến vị trí máy quay để duy trì cảm giác, đặc biệt là những cảnh nóng, khó khăn càng cao hơn..."

"Ừm a......" Q/uy đ/ầu thô to nặng nề lướt qua miệng h/uyệt đánh vào sâu bên trong, cảm giác bị chiếm lĩnh toàn bộ cùng với sự ma sát mãnh liệt làm thân thể cô tê dại từ từ mềm nhũn, chỉ có phần eo theo quán tính mà cố sức đong đưa theo động tác của hắn. "A a ——"

Vỗ vỗ bờ mông co dãn của Dịch Dao, Lý Duật giả vờ nghiêm túc, "Tập trung nghe anh nói chuyện."

Đôi mắt đầy sao như giận dữ, thân hình dừng lại. Lý Duật vội vàng nhượng bộ cười cười, khẽ vuốt bờ mông để cô tiếp tục tiết tấu, "《Nguyệt Chi Âm》có rất nhiều nội dung hạn chế, kiên quyết quay nhất định sẽ không qua được kiểm duyệt, anh chỉ có thể quay đặc tả biểu cảm cùng với động tác cơ thể để kích thích trí tưởng tượng của khán giá tự động bổ sung toàn bộ hình ảnh. Điều này yêu cầu biểu cảm và động tác cơ thể của diễn viên phải có tác động thị giác tuyệt đối, thậm chí so với "chân thật" còn mãnh liệt hơn. Muốn đạt tới hiệu quả như vậy, biện pháp tốt nhất chính là để cho thân thể mang theo cảm giác đi quay, hơn nữa trên phương diện quay cảnh nóng Triệu Diệu khá yếu, anh cần em kéo hắn đi."

"A...... Ưm......" Đối với giải thích của hắn, Dịch Dao không trả lời.

"Có kinh nghiệm buổi sáng, chỉ cần em có thể nhớ kỹ cảm giác ngay lúc đó, "Doãn Liên Nhi" của em sẽ không ai có thể so sánh được." Trên khuôn mặt tuấn tú và giọng nói tràn đầy sự kiêu ngạo.

"...... Nói xong chưa?"

"......"

Vòng tay ôm lấy cổ hắn, nằm xuống bờ ngực săn chắc của hắn, "Tôi, tôi không còn sức."

"Tại sao vẫn còn giận?" Lý Duật nhạy bén phát hiện.

Dịch Dao không nói gì.

"Bốp!" Lý Duật lại vỗ một cái lên bờ mông tròn trịa của cô. "Nói."

"Tôi, tôi không có."

Nâng mông bế cô lên, đứng dậy xuống giường, dùng tư thế đứng thẳng cường thế ra vào trong thân thể mảnh khảnh của cô.

"A a...... Không, đừng, đừng làm như vậy...... A a......" Tiểu h/uyệt chịu đựng trọng lượng toàn thân đè lên c/ôn th/ịt thô cứng của người đàn ông, hoa h/uyệt bị đâm vào rút ra không hề có sức chống cự, cảm giác bị xỏ xuyên khủng bố dâng tới cổ họng, cảm giác đau đớn và sung sướng kỳ lạ từ bụng truyền đến cột sống, hoàn toàn chiếm cứ đầu óc cô, là cô điên cuồng.

"Ưm, a...... A a......——" tiếng rên rỉ từ từ lớn hơn, "Tôi nói, tôi nói, a a a ——"

Xuân triều phun trào, khoái cảm chết chóc quét qua từng tấc da thịt, máu ở trong thân thể sôi trào, đầu óc phiêu lãng trên không trung, mê say.

Người đàn ông thọc vào rút ra trong tiểu h/uyệt run rẩy của cô một hồi lâu mới bắn ra, sau đó ôm cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mất hồn của cô, trong mắt Lý Duật tràn đầy ý cười. Chiếm hữu cô, thao cô, nghe cô mất khống chế rên rỉ, vui sướng đến mức thân thể kịch liệt run rẩy, tâm lý sung sướng hơn thân thể rất nhiều, còn kéo dài hơn. Nếu không phải cần chừa cho cô chút thể lực, hắn thật sự muốn chơi như vậy cả đêm đến rạng sáng...... Nhưng chắc chắn cô sẽ tức giận.

Nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp lúc tức giận của cô, trong lòng nhồn nhột. Sau khi nhận ra sự thật mình đã yêu cô, phản ứng thể xác và tinh thần đều nhanh chóng biến hóa, dữ dội mà "chân thật".

Hắn muốn yêu lâu hơn một chút.

"Ngoan, nói rõ ràng rồi ngủ tiếp."

"......" Mềm mại nhìn hắn, Dịch Dao cười khổ, nhắm hai mắt lại, "Tôi tức giận vì chính mình."

"Vì sao?"

"Nếu những người khác diễn "Doãn Liên Nhi", anh cũng sẽ dùng cách này để tạo ra hiệu quả sao?"

"Đương nhiên không ——" Lý Duật bỗng nhiên ngậm miệng lại.

"Anh sẽ không. Bởi vì là tôi, cho nên anh có thể muốn làm gì thì làm...... Mà tôi lại không có tư cách để tức giận." Mặc kệ hắn nghe có hiểu hay không, Dịch Dao im lặng chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là lòng tự trọng nhất thời quấy phá thôi —— chắc là hắn sẽ cười nhạo cô đạo đức giả.

"......" Nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, Lý Duật trầm tư.

Hắn yêu cô, nhưng mối quan hệ hiện tại của bọn họ chỉ là một giao dịch, cô sẽ bởi vì "không có tư cách tức giận" mà tức giận, nói cách khác, hắn đối với cô mà nói......

Là một loại sỉ nhục.

Ngày 6 tháng 1, tuyết rơi vừa.

Bông tuyết trắng tinh bay lả tả, phong cách của Hắc Tuyền trại thay đổi chỉ trong một đêm, từ một tòa nhà của thổ phỉ trở nên độc đáo trang nhã. Tối hôm qua đoàn phim đã tạm thời điều chỉnh thông báo, quay cảnh tuyết rơi.

"Em không mang quần áo theo à?" Giọng điệu chất vấn, giọng nói từ tình đã một tuần không nghe thấy.

Dịch Dao mặc trang phục diễn mỏng manh từ kịch bản ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông mặc cả bộ đồ đen đứng cách đó ba mét.