Hắc Tuyền trại, trong nguyên tác tọa lạc tại sườn núi ở phía Đông Nam của Cẩm Tú trấn, sườn núi địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công, sau khi được trại chủ đời đầu tiên của Hắc Tuyền trại chọn là sào huyệt, hơn 30 năm xây dựng, dựa theo sách vở ghi chép, đại khái mà nói đó chính là máy bay chiến đấu của đám thổ phỉ.
Để xây dựng được Hắc Tuyền trại khí thế to lớn, đồng thời tiết kiệm chi phí, Lý Duật đã phát huy hoàn mỹ thiên phú kinh doanh của hắn, lôi kéo đầu tư, thuyết phục được lãnh đạo huyện H, vạch ra một dự án du lịch tham quan thắng cảnh trên núi do Đàn Hoa lựa chọn, được thiết kế và xây dựng hoàn toàn theo ý của đoàn làm phim, sau khi quá trình quay phim hoàn thành sẽ mở cửa cho khách du lịch như một phần của danh lam thắng cảnh.
Sau khi xây dựng "Hắc Tuyền trại" có thể nói là đã phát huy tới cực hạn việc "tiết kiệm tiền" rồi, các chi tiết tinh xảo khắp nơi, nghe nói Hắc Tuyền trại còn bị Đàn Hoa phá bỏ hai lần, chỉ vì đạt được hiệu quả tốt nhất.
Nhưng lúc này Dịch Dao không có tâm trạng tán thưởng kiệt tác của Đàn Hoa, sau mấy tiếng tra tấn làm dục vọng không có chỗ phát tiết chồng chất trong cơ thể, làm cô tức giận đến mức đứng ngồi không yên.
Vốn dĩ cô còn đang nghĩ nhắc nhở Lý Duật chú ý đến Lạc Thanh một chút, bây giờ cô chỉ hận không thể lột da, rút gân, ăn thịt, uống máu của Lý Duật, đem xương hắn nghiền ra thành tro! A a a a a!
Lúc Tiền Tiến đi vào phòng hóa trang, liền nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của cô gái quyến rũ vừa trang điểm xong, trong lòng liền "lộp bộp" một tiếng.
"À, Dịch tiểu thư, nghi thức khởi động máy sắp bắt đầu rồi, cô, bây giờ đi qua có tiện không?"
Dịch Dao hít sâu một hơi, kiềm nén cảm xúc, đứng lên cười với Tiền Tiến, "Được".
"A! Dịch tiểu thư từ từ!" Thấy Dịch Dao mặc một chiếc sườn xám mỏng manh để lộ hai tay ra bên ngoài, Tiền Tiến vội vàng cầm lấy áo khoác phủ lên vai Dịch Dao.
"Cảm ơn, tôi không ——" Dịch Dao hơi sửng sốt, đột nhiên cô nhớ tới khăn quàng cổ của An Kinh Vĩ tuần trước. Không từ chối nữa, nâng cổ áo lên và đi về phía đám đông.
Các suất diễn trong Hắc Tuyền trại, có bốn nhân vật nữ, Cam Tố Nga, Doãn Liên Nhi, nha hoàn của Doãn Liên Nhi - Thủy Linh, nữ đầu bếp - thím Ngô, còn lại mấy tên cướp thổ phỉ tất cả đều là đàn ông. Còn bên biệt thự nhà họ Tô thì ngược lại, tất cả đều là nữ.
Dịch Dao liếc nhìn trên bàn, còn chưa kịp nhìn thấy rõ đám người đã đụng phải ánh mắt biến thái của người nào đó, Dịch Dao nhanh chóng rời mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, kiềm chế dục vọng và tức giận đi về phía góc phòng, phòng ngừa trường hợp cô không nhịn được quăng đầu heo quay trên bàn vào mặt hắn rồi cắt cậu nhỏ của hắn!
"Dịch Dao, tới đây." Một giọng nói dịu dàng mềm mại đột nhiên vang lên.
Lỗ tai Dịch Dao động đậy, ngước mắt nhìn lại, Đàn Hoa mặc áo khoác màu nâu nhạt đứng giữa một đám "thổ phỉ" mặc quân phục màu lam, giống như một quý ông tao nhã độc lập như cây trúc. Khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ yên tĩnh, nụ cười hòa nhã, lông mày rậm thanh nhã cùng với đôi mắt dịu dàng, như muốn nhìn sâu vào lòng người và xoa dịu mọi nỗi đau, như đang khuyên cô đừng tức giận, đừng sợ hãi, tất cả đã có hắn......
Chớp chớp mắt để loại bỏ nỗi đau xót đột ngột, cô lắc đầu, đứng ở bên cạnh đám người.
"Được rồi, mọi người đã đông đủ, chuẩn bị sẵn sàng......" Nhiếp ảnh gia hô lớn.
Lý Duật cau mày, nghiêng người nhìn bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh, trầm giọng nói, "Lại đây."
Dịch Dao quay đầu lại trừng mắt nhìn "biến thái", ánh mắt tàn nhẫn biến thành cả chục nhát dao bay về phía đối thủ.
Răng rắc răng rắc răng rắc, ba bức ảnh.
Nội dung cảnh quay ngày đầu tiên chính là hình ảnh Hắc Tuyền trại bước ra từ trang sách, cũng là ngày bi thảm nhất trong cuộc đời của Cam Tố Nga, nhưng người đầu tiên biểu diễn không phải là cô, mà là Đại đương gia của Hắc Tuyền trại, một người đàn ông cường tráng mạnh mẽ đường nét góc cạnh rõ ràng, cực kỳ bá đạo hống hách, tên thật là Hoàng Hạc Lĩnh, người giang hồ kêu là Hoàng lão đại.
Người đóng vai này là Tang Khôn Tá cũng là một người trong số ít các diễn viên không tham gia huấn luyện, nhưng trong tay đã hai lần đạt danh hiệu ảnh đế, đồng thời cũng là diễn viên phái thực lực mà Lý Duật xác định sớm nhất, không ai dám nghi ngờ kỹ thuật diễn.
"Sao Đại đương gia vừa trở về đã ở đây uống rượu giải sầu vậy?" Cùng với giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ, "Doãn Liên Nhi" dáng người duyên dáng lắc eo bước vào đại sảnh. Tuổi trẻ với vẻ đẹp diễm lệ còn có khí chất phong trần, nhưng ánh mắt dụ hoặc của cô ấy thực sự rất hấp dẫn. Đây là ánh mắt giải phóng hoàn toàn dục vọng của nữ nhân biết hưởng thụ đàn ông mới có được.
Tang Khôn Tá không khỏi sửng sốt, nhưng trong chớp mắt đã khôi phục cảm xúc, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm "Doãn Liên Nhi", nâng cốc đem rót ly rượu đầy nuốt vào trong miệng.
"Tới đây, Liên Nhi uống với anh nào." "Doãn Liên Nhi" đi tới chỗ ngồi của Tang Khôn Tá, vươn cánh tay ngó sen làm bộ muốn cầm lấy bình rượu, Tang Khôn Tá lại cầm bình rượu lên trước, một tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của "Doãn Liên Nhi" kéo cô ngồi lên đùi hắn.
Tay trái cầm bình rượu, một nửa bình rượu mạnh đổ vào miệng Tang Khôn Tá, phần lớn đều bị hắn từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, phần còn lại theo chiếc cằm cường ngạnh góc cạnh chảy vào cổ áo thô tráng của hắn.
"Doãn Liên Nhi" đè lên cổ Tang Khôn Tá, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp mấy giọt rượu vươn trên cần cổ đầy gân xanh của hắn.
"Choang!" Tang Khôn Tá ném bình rượu, một tay kéo mấy nút áo của "Doãn Liên Nhi", lộ ra chiếc yếm uyên ương màu đỏ tươi, một tay nắm chân của cô tách ra, cả người bò lên người cô.
"Ha ha...... Anh có hứng thú như vậy, sao không đi nếm thử mới mẻ với các anh em đi?"
"Em nói cái gì?"
"Phòng chứa củi đó, em thấy mấy anh em đều đi qua, động tĩnh cũng không nhỏ đâu, đánh thức em từ sớm đó, a ——"
Nhìn thấy Tang Khôn Tá thả cô xuống rồi vội vàng rời khỏi đại sảnh, "Doãn Liên Nhi" nửa nằm trên ghế sắc mặt lạnh lùng từ từ khép hai chân lại, đang muốn giơ tay cài nút áo lại, lại thoáng thấy một người đàn ông trẻ tuổi lực lưỡng đi từ ngoài vào.
"Tới đúng lúc lắm, giúp tôi dập lửa đi."
"Đồ d/âm đãng!"
"A...... không phải là anh thích tôi sao? A...... A a......"
"...... Cắt." Trừng mắt nhìn gương mặt mị hoặc của cô gái trong máy quay, Lý Duật cắn răng.
"Như thế nào?" Triệu Dũng vui vẻ hỏi. "Có phải diễn lại một lần nữa hay không?" Cảnh diễn đầu tiên đã xuất sắc như thế, anh rất muốn xem lại một lần nữa.
"Qua!" Lại một lần nữa? Hắn sẽ làm lại một lần nữa, nhưng không phải ở chỗ này!
Bốp bốp bốp! Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.