"Em biết gì chưa?" Trong thời gian nghỉ ngơi, Triệu Diệu cầm bình nước ấm, làm lơ ánh mắt nhìn chằm chằm của An Kinh Vĩ, ngồi xuống bên cạnh Dịch Dao. "Chuyện quay ngoại cảnh đó."
"Không biết, sao vậy?"
"Biệt thự nhà họ Tô đã quyết định từ trước bị người ta giành mất."
Thấy Dịch Dao thật sự hoàn toàn không biết gì hết, Triệu Diệu giải thích kỹ càng hơn một chút. Nói ra cũng đơn giản, chính là La Đông cái người không hợp với Lý Duật, tháng trước vừa mới xác định sẽ quay《 Vân Thanh 》, kết quả chưa đến một tháng sau, kịch bản, nhà đầu tư và giấy phép làm phim đều đã làm xong, cho dù là điện ảnh và truyền thông Kỳ Ký nổi tiếng là tốc độ và hiệu quả, với tốc độ này cũng quá khoa trương rồi.
Nếu chỉ như vậy thì cũng không liên quan gì đến bọn họ, vấn đề là bên《Vân Thanh》lại công khai giành tài nguyên với《 Nguyệt Chi Âm 》, mấy ngày hôm trước đã ra giá cao để giành chỗ quay ngoại cảnh.
Chỗ quay ngoại cảnh đó vốn dĩ ký hợp đồng với Nguyên Thái dưới hình thức tài trợ địa điểm, tuy rằng có vi phạm các điều khoản nhưng cũng không làm được gì, hơn nữa《Nguyệt Chi Âm》sắp bắt đầu quay rồi, bây giờ lại đổi địa điểm quay ngoại cảnh ảnh hưởng không chỉ là tổn thất kinh tế đơn giản thôi.
Hèn gì mấy ngày nay không thấy bóng dáng Lý Duật...... Dịch Dao yên lặng lắng nghe, ngước mắt nhìn An Kinh Vĩ lạnh lùng kiêu ngạo cách đó không xa. Là nhà sản xuất, hắn thật sự rảnh rỗi quá.
《 Vân Thanh 》......
Thấy Dịch Dao nhìn hắn, An Kinh Vĩ bỏ đôi chân đang bắt chéo của mình xuống, đứng dậy đi về phía Dịch Dao.
"Có việc gì hả?"
Dịch Dao vừa định lắc đầu, rồi lại nhớ tới cái gì đó, "Lát nữa tôi muốn đi chợ một chuyến, ngày mai mới trở về."
"Đi đâu?"
"Anh đã nói sẽ không hạn chế tôi muốn đi đâu."
"...... Anh đi với em."
Hai chữ "Không cần" suýt nữa thì bị cô nói ra khỏi miệng liền nghẹn lại trong cổ họng, Dịch Dao bình tĩnh lại.
Đối với người đàn ông trước mặt này, cô càng chống cự càng cứng rắn, phản ứng của hắn sẽ càng kịch liệt cực đoan hơn, lời uy hiếp của hắn vẫn như con dao treo trên cổ cô, cô phải học cách kiềm chế tính bướng bỉnh của mình, học cách ngoằn ngoèo vòng vo, tận dụng kỹ năng thiên phú của phụ nữ.
"Không cần."
Sắc mặt An Kinh Vĩ trầm xuống.
Dịch Dao liếc nhìn eo hắn, hơi hơi cúi đầu, "Đêm nay tôi muốn yên lặng một mình."
Gò má đỏ ửng, dáng vẻ thẹn thùng của cô rơi vào mắt hắn, sự xúc động đè nén mấy ngày nay đột nhiên bùng nổ.
Không, chưa được, hắn muốn cô tự mình mở miệng.
Hai người im lặng?
"Được."
Cách đó 3 mét, Lạc Thanh chăm chú nhìn vào ba người Dịch Dao, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hiện lên chút do dự.
Được An Kinh Vĩ cho phép, Dịch Dao sau khi huấn luyện xong liền đi thẳng ra trạm xe buýt.
"Dao Dao, đêm nay cậu thật sự không tới hả? Tiểu Minh đã có thể nói một số câu đơn giản rồi, cậu ấy muốn gặp cậu đó." Mới vừa ngồi trên xe buýt không lâu, Dịch Dao liền nhận được điện thoại của Tiểu Ngải.
"Không được, mình đã lên xe về nhà rồi, mình phải về nhà lấy một số đồ."
"À...... Dao Dao, Quan Tiêu Nhạn là người cậu tìm tới giúp Tiểu Minh tập luyện phục hồi chức năng hả?"
Dịch Dao sửng sốt, "Cô ấy, cô ấy học chuyên ngành ngôn ngữ học ứng dụng chuyên nghiệp ——"
"Chuyên nghiệp nói sau đi, điều quan trọng nhất là cô ấy thích Tiểu Minh. Mình đã biết là cậu, vừa nhìn đã biết cô ấy dùng những dụng cụ dạy học mà cậu thiết kế, cậu tạo cơ hội cho cô ấy và Tiểu Minh ở chung, vừa trốn tránh Tiểu Minh, cậu muốn cô ấy thay thế địa vị của cậu trong lòng Tiểu Minh hả?"
"Chẳng lẽ không tốt sao?"
"Dao Dao......"
"Mình không có thể đáp lại tình cảm của Tiểu Minh, mà Tiểu Quan là một cô gái tốt, nếu ở bên cạnh mà phát sinh tình cảm, thì có gì không tốt đâu?"
"Nhưng ——"
"Không có nhưng. Tiểu Ngải, mình biết cậu quan tâm mình, quan tâm Tiểu Minh, hy vọng hai người chúng mình ở bên nhau. Thứ nhất, mình hiểu rất rõ trái tim mình, mình có bạn bè là được rồi, mình không cần người yêu; thứ hai, mình và Đàn Hoa đã phát sinh quan hệ, sao mình có thể ở bên cạnh Tiểu Minh được?"
Một lúc lâu sau, Ngải Kỳ mới nhỏ giọng nói, "Mình biết rồi. Dao Dao, cho dù như thế nào, mình vẫn hy vọng cậu có thể gặp đúng người, dũng cảm yêu đương. Tuy rằng tình yêu có cay đắng, buồn bã, nhưng sự ngọt ngào và hạnh phúc từ tận đáy lòng này khác với những mối quan hệ khác. Nếu thật sự gặp được người có thể chạm đến trái tim của cậu, mình hy vọng cậu không cố tình trốn tránh."
Ngọt ngào, hạnh phúc......
Đứa trẻ bên cạnh không ngừng khóc, mẹ đứa trẻ vừa la mắng vừa gọi điện thoại khóc lóc kể lể chồng mình ngoại tình như thế nào, màn hình TV ở trên xe buýt đang chiếu một bộ phim mới nhất về đạo đức gia đình, một đôi tình nhân đang ân ái, vừa quay đi cô gái đã bị một người phụ nữ nước mắt đầy mặt đâm cho một dao.
Tình yêu là cái gì?
Tất nhiên cô tin rằng trên đời có tình yêu và hôn nhân đẹp, nhưng cô không tin, mình có trái tim để yêu.
Trở về ngôi nhà đã bỏ trống hơn nửa năm, Dịch Dao nhanh chóng che miệng mũi, mở cửa sổ thông gió, quét dọn được một nửa thì một người phụ nữ lớn tuổi có khuôn mặt khá giống cô mở cửa bước vào.
Đó là dì của cô - Dịch Du Mạn, ở dưới lầu, nghe thấy tiếng động trên nhà còn tưởng đó là trộm.
Hai người cùng nhau dọn dẹp, ngôi nhà không có đồ đạc gì nhanh chóng được quét sạch, trừ phòng ngủ kiêm phòng làm việc của cha cô.
Sau khi báo cáo ngắn gọn tình hình gần đây của mình, Dịch Dao tiễn dì cô đi, sau đó đẩy cửa phòng ngủ của cha cô ra, lôi hai cái hộp lớn đựng đồ trong góc ra phòng khách, ngồi dưới đất dựa vào sô pha chậm rãi tìm kiếm.
"......Oh, Jingle bells, jingle bells, jingle all the way, Oh, what fun it is to ride, in a one-horse open sleigh......"
Sau khi trở lại thành phố S, dọc đường đi đều có thể nghe thấy đủ loại tiếng hát vui sướng, sau khi nhắn tin chúc mừng cho một vài người bạn, Dịch Dao nhìn cái tên Tùy Nhược Thủy một hồi lâu, viết một câu chúc "Merry Christmas" ngắn gọn rồi gửi đi.
Vừa gửi xong tin nhắn ngẩng đầu lên, đã thấy xe của An Kinh Vĩ ngừng ở trước mặt.
Người đàn ông luôn thích mặc những kiểu áo khoác đen khác nhau hôm nay lại mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm với một chiếc khăn cổ điển kẻ sọc tối màu quấn quanh cổ, khiến anh ta trông bớt nổi loạn và thoải mái hơn một chút.
An Kinh Vĩ nhíu mày nhìn Dịch Dao mặc quần áo mỏng manh từ đầu đến chân, động tác cứng ngắc cởi khăn quàng cổ quấn quanh cổ cô, suýt chút nữa siết cô đến chết.
"Không cần đâu, tôi không lạnh."
An Kinh Vĩ lạnh lùng trừng mắt, Dịch Dao chớp chớp mắt ngậm miệng lại.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kéo cô vào trong xe, dọc đường đi, tay trái của cô vẫn luôn nằm trong bàn tay phải ấm áp của hắn. Cây cối rực rỡ ánh đèn hai bên đường nhanh chóng vụt qua, để lại dấu vết ngũ sắc trên cửa kính xe, rực rỡ hoa lệ giống như thế giới trong gương, chẳng liên quan gì đến cô.
Lúc này điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là độ ấm từ bàn tay trái truyền đến.
Chuông tin nhắn vang lên.
Tùy Nhược Thủy: "sheng4dan4kuai4le4."
Dịch Dao bật cười. Tùy Nhược Thủy đang nộp bài tập hả?
An Kinh Vĩ mấp máy môi, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi, yên lặng nắm chặt tay phải. Bây giờ cô cười vì cái gì, chắc chắn đều không phải bởi vì hắn, hắn cần gì hỏi.
Mặc dù trong lòng nói với mình "cần gì", nhưng nhìn thấy những chuyện có thể làm biểu cảm khuôn mặt cô thay đổi, mà hắn vẫn luôn bị ngăn cách bên ngoài tất cả niềm vui của cô, cảm giác buồn bã chua xót xa lạ toát ra từ đáy lòng, làm cả người hắn cảm thấy khó chịu.
Mặc dù gần trong gang tấc, nhưng trong mắt cô không có hắn, trừ lúc...... bị hắn hung hăng ôm chặt. Chỉ có khi cô tuân theo dục vọng bị hắn đè dưới thân tận tình hoan ái, cô mới có thể quyến rũ gọi tên hắn, cầu xin hắn, nhìn hắn, chỉ có khi đó trong thế giới của cô mới có hắn!
Dục vọng đè nén lâu nay thoát ra khỏi giới hạn lập tức căng chặt phát điên, An Kinh Vĩ đến gần Dịch Dao, rút kịch bản trong tay cô ra, một tay ôm eo cô, một tay duỗi vào trong áo len mỏng đã xoa xoa tuyết nhũ đầy đặn.
"Muốn không?" Giọng nói khàn khàn khiến cả người tê dại.
"...... Ừm, cái kia, cái kia của tôi tới." Dịch Dao thành thật bẩm báo.
"......"