Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 82: Không sợ làm sai




"Này! Đừng! Tùy Nhược Thủy! Anh đừng ——"

Không thèm để ý đến sự phản đối của cô, Tùy Nhược Thủy tách hai chân cô ra, dùng tay chặn lại, đầu lưỡi liếm vài cái lên nhụy hoa màu đỏ, trực tiếp tấn công vào hoa huy*t non nớt đã tràn ngập d*m thủy từ lâu.

Khác với ngón tay và côn th*t cứng rắn, đầu lưỡi mềm dẻo ấm áp chui vào mật huyệt kích thích đến mức cô không nhịn được rên rỉ không ngừng.

"Đừng liếm, đừng mút, a a......" Đôi tay ấn trên mái tóc của người đàn ông không dùng chút lực nào.

Nghe thấy âm thanh liếm mút làm khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rực, giống như người đàn ông đang ăn uống thỏa thích giữa hai chân cô...

Đầu lưỡi khi thì mềm mại khi thì cứng rắn tiến sâu vào trong mật huyệt, sau đó mạnh mẽ liếm láp vách động, khoái cảm xa lạ mãnh liệt làm cô muốn phát điên, lúc này người đàn ông còn đè lên hoa hạch mẫn cảm yếu ớt của cô, vừa véo vừa vặn, liên tục vuốt ve. Một cái tay khác thì vỗ về cúc huyệt của cô, một đốt ngón tay chui vào, nhẹ nhàng di chuyển.

"Tùy Nhược Thủy! Đừng, đừng chơi như vậy! Tôi, tôi......"

Không biết là vì trả thù hay chỉ đơn thuần là lấy lòng cô, lưỡi và ngón tay Tùy Nhược Thủy không rời khỏi hoa huy*t của cô một phút nào.

"Không —— a......" Hai chân bị kẹp chặt không khép lại được, khoái cảm tích tụ giữa hai chân tràn đầy khiến trái tim co chặt lại. Không được, cô, cô ——

"A a ——" cả người co rút tiết ra dâm dịch trong suốt, toàn thân thoải mái nói không nên lời, tê dại đến tận xương.

Tùy Nhược Thủy nuốt dâm dịch vào trong miệng, đứng dậy lấy BCS đã mua đặt trên tủ đầu giường, xé mở cái bao màu hồng to lớn, dùng tay tách cánh hoa, lộ ra thịt mềm đang run rẩy phun mật dịch tung tóe, một hơi cắm thẳng vào.

Đang cao trào lại bị cắm thẳng vào hoa tâm, kích thích cực lớn làm thân thể nho nhỏ của cô căng chặt đến cực hạn, tiểu huyệt hung hăng khóa chặt côn th*t cường tráng, hơi thở nghẹn lại ở cổ họng không thể phun ra, tay nhỏ bắt lấy cánh tay đang chống bên người cô, không ngừng run rẩy.

Quá, quá sâu......

Một lúc lâu sau, người đàn ông đã nhẫn nại đến cực hạn co giật vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô cũng không đau đớn lắm, liền cắn chặt răng, ôm lấy bắp đùi của cô mạnh mẽ đưa đẩy.

Tùy Nhược Thủy cúi đầu nhìn dục vọng của mình lần lượt ra vào trong hoa huy*t phấn nộn, lỗ nhỏ mảnh mai bị côn th*t ra ra vào vào mà căng rộng ra, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Cho dù hắn thật sự là quái vật, ít nhất trên đời này vẫn còn có một người làm hắn cảm thấy mình là một người bình thường!

"Ưm......" Dịch Dao nắm chặt khăn trải giường dưới thân, cắn răng chịu đựng. Tiểu huyệt sau khi cao trào chặt chẽ co rút, người đàn ông tiến vào toàn bộ gốc rễ, thân thiết cọ xát làm khoái cảm từ hoa huy*t đánh thẳng đến tử cung, làm ngực bị đè nén đến khó chịu, cả người tê dại sung sướng làm cô ngoan ngoãn co chặt mông, không bao lâu sau liền dâm đãng chào đón cao trào lần thứ hai.

Cô kẹp chặt eo hắn, người đàn ông thuận thế ôm chặt cơ thể cô, lồng ngực cứng rắn đè ép hai con thỏ mềm mại, người đàn ông liên tục đẩy sâu vào hoa huy*t làm đầu nhũ của cô nặng nề cọ xát cơ ngực cường tráng của hắn, cô bị giày vò đến rã rời mềm nhũn.

"Ưm a a...... A a......" Dưới tốc độ thọc vào rút ra cực nhanh của người đàn ông, tiếng rên rỉ của người phụ nữ cũng run rẩy theo. "Chậm, chậm một chút...... Nhược Thủy......"

Người đàn ông cắm hơn một ngàn cái mới dừng động tác lại, nhưng Dịch Dao vẫn còn đang dừng lại ở lưng chừng của lần cao trào thứ ba.

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng kết thúc rồi sao? Dịch Dao thở hổn hển nghĩ.

Tùy Nhược Thủy hôn lên cái miệng nhỏ hơi khô của cô, rút côn th*t ra, lật người cô lại, nâng bụng nhỏ để cô quỳ trên giường, côn th*t lớn lại cắm vào tiểu huyệt một lần nữa, đâm thật sâu.

Tư thế thâm nhập từ sau luôn là nhược điểm của cô, sinh lý cùng tâm lý nhạy cảm làm thân thể cực kỳ thoải mái sung sướng, dâm dịch phun trào khiến tiếng da thịt va chạm càng vang lớn hơn.

Đâm vào rút ra dễ dàng thông thuận làm người đàn ông hưng phấn hơn, nhìn kiều mông bị hắn đâm đến mức run rẩy, dục vọng trong mắt Tùy Nhược Thủy càng sâu hơn, hắn nhìn chằm chằm vào cúc huyệt đang co chặt giữa mông cô một hồi lâu, chậm rãi chọc một đầu ngón tay vào, khi hắn phát hiện Dịch Dao bởi vì ngón tay đó mà càng mẫn cảm vui sướng hơn, hắn liền phối hợp động eo và ngón tay thọc vào rút ra thường xuyên, làm người bên dưới bị kích thích thét chói tai không ngừng.

Thật là! Đây cũng là một tên cầm thú! Dịch Dao khóc không ra nước mắt.

Cùng lúc đó, tại biệt thự Khôn Thiên.

Khang Dịch nhìn Giản Vân Dao bên cạnh, khẽ cười cười. Một tuần nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, đối với một số người mà nói, chỉ như gió lướt qua trong nháy mắt, đối với một vài người khác mà nói, lại có thể là "thương hải tang điền, long trời lở đất".

Lớn lên cùng với Dao Dao, hắn vẫn luôn coi cô là em gái hoàn mỹ nhất, nhưng sau khi quen mấy người bạn gái hắn lại phát hiện mình có dục vọng đối với Dao Dao. Nếu là những người khác, chắc chắn hắn sẽ theo đuổi trước rồi nói, nhưng Dao Dao lại khác, nếu hắn theo đuổi Dao Dao, có tình yêu hay không thì không biết, nhưng chắc chắn sẽ có hôn nhân.

Bởi vì một khi hắn có biểu hiện gì đó, hai nhà nhất định sẽ liên hôn trong thời gian ngắn nhất, không cho hắn cơ hội đổi ý.

Hắn không muốn một cuộc hôn nhân như vậy, một cuộc hôn nhân vô tình bị trói buộc bởi lợi ích, vì vậy hắn đã bỏ đi suốt ba năm, cho đến khi biết được tin tức hai nhà An - Giản liên hôn.

Đây chính là kết quả hắn muốn sao? Biết rõ Dao Dao gả cho Kinh Vĩ sẽ không hạnh phúc, vì sao không làm gì cả?

Vấn đề đã trốn tránh suốt ba năm bày ra trước mặt hắn một cách khó khăn hơn, hắn chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, lại nói thẳng ra trước mặt cô gái kia.

Bây giờ nghĩ lại, hắn mới hiểu tại sao hắn lại nói với cô. Bởi vì ánh mắt không hề dao động vì sao bất cứ lý do gì của cô, như thể cô đã có câu trả lời chắc chắn 100% cho tất cả các câu hỏi. Bởi vì câu nói "Tôi có thể sống rất đau khổ, nhưng ít ra trong lòng tôi rất thoải mái."

Hắn cũng muốn sống thoải mái.

"Nếu cái gì cũng không làm, tôi sợ tôi sẽ hối hận. Nhưng nếu làm gì đó khiến cô ấy không tốt bằng việc cưới Kinh Vĩ bây giờ, e rằng tôi càng hối hận hơn. Cô nói rốt cuộc tôi nên làm như thế nào mới không hối hận?" Lần trước hắn đã hỏi,

"...... Nếu anh hỏi như vậy, anh làm gì cũng sẽ hối hận."

"Vì sao?"

"Bởi vì chưa làm gì, anh đã sợ."

"Cô không có người mình quan tâm hả? Cô không sợ mình xúc phạm người đó sao?

"Sợ! Nhưng chuyện đầu tiên tôi suy nghĩ là, chuyện đó, kết quả tôi muốn nhất là gì, sau đó vì kết quả này mà trả giá, cố gắng hết sức! Tôi không sợ thất bại, không sợ đến cuối cùng cũng không đạt được kết quả tôi muốn, thậm chí không sợ làm sai, tôi chỉ sợ chuyện tôi muốn làm lại không thể làm được, tiếc nuối đem chuyện đó vào quan tài."

Sau đó? Sau đó hắn lại hỏi Dao Dao, muốn thử hẹn hò với hắn hay không, Dao Dao lại rất sảng khoái mà...... lột quần hắn, hắn mới biết được cô gái ngốc này cũng đang do dự giống hắn.

Một tuần, lâu giống như đã trải qua nửa đời người, nhưng lại rất thỏa mãn, tin tưởng. Vấn đề tiếp theo chính là nên hủy bỏ hôn ước như thế nào, để mặt mũi hai nhà không bị ảnh hưởng.

Không...... Có lẽ vấn đề quan trọng nhất trước mắt chính là tên anh em tốt đã sa vào lưới tình nhưng lại không biết của hắn kìa.

Trong tám ngày, tên kia nhốt mình ở trong phòng, nhìn chằm chằm báo cáo theo dõi của Dịch Dao mỗi ngày, sống như một tên biến thái. Rõ ràng đã động tâm rồi nhưng lại không chịu thừa nhận, tàn nhẫn uy hiếp người ta, để rồi bị người ta chán ghét thì mới hối hận đúng không?

Vì sao cậu ấy lại thích che giấu như vậy? Khang Dịch ngẫm nghĩ. Nhưng bị tra tấn nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi, anh vẫn nên tìm cho hắn một cái bậc thang để đi xuống thôi.

Mở cửa phòng An Kinh Vĩ ra, Khang Dịch chỉ kịp nhìn thấy màn hình trên tường lấp lóe một chút, cả căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối.

"Khụ khụ...... Muốn người ta thì cứ đi tìm, muốn gọi điện thoại thì cứ gọi đi, biết sai thì sửa ——"

"Cút!"