"...... Không được sao?"
Giọng nói của Tùy Nhược Thủy rất kỳ lạ, đặc biệt là khi hắn phát âm chính xác, nghe giống như một loại nhạc cụ của phương Tây tràn đầy cảm xúc, chỉ mấy chữ thôi mà như một bản nhạc ngắn truyền vào tai cô.
Dịch Dao nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô tội không tình nguyện, rồi lại nhìn gương mặt đã lâu không thấy xuất hiện, vừa lộ mặt đã tức giận của Lý Duật, đôi mắt xinh đẹp của cô xoay tròn, "Được."
"Vậy tôi đi "tiếp" cô!"
"Tiếp."
"Đón cô."
"Không cần, buổi chiều tôi huấn luyện xong sẽ đi tìm anh."
Lý Duật nghe vậy nhíu mày, "Buổi chiều huấn luyện xong chỉ sợ em không có thời gian đi tìm người khác đâu."
Dịch Dao ngước mắt, "Tôi sẽ điện thoại cho anh."
Nhìn thấy Dịch Dao tắt điện thoại, Lý Duật đang muốn mở miệng truy hỏi, nhưng liếc thấy Đàn Hoa nhàn nhạt nhìn hắn, lời nói đến miệng chợt dừng lại.
Đè nén tâm trạng, trong nháy mắt Lý Duật đã khôi phục lại sự ung dung tao nhã hàng ngày, "Đã lâu không gặp, em không tính dành thời gian để "theo" anh hả?"
Người đàn ông còn cố tình nhấn mạnh chữ "theo", giống như nhắc nhở cô "bổn phận" của mình.
"Coi như tôi thiếu anh một lần đi, hôm nay tôi muốn đi gặp một người bạn." Ánh mắt kiên định, giọng điệu không kiêu ngạo đúng mực, giống như là cấp dưới đang đưa ra một yêu cầu cực kỳ hợp lý đối với ông chủ của mình.
Cấp dưới, ông chủ? Cô xem quan hệ giữa cô và hắn như vậy sao?
Giọng điệu tức giận, "Không được ——"
"Lý Duật, đêm nay cậu phải đưa Lý Sanh đến tiệc mừng thọ của Viên lão mà?" Đàn Hoa đúng lúc nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Lý Duật cứng lại, đúng lúc có nhân viên đến kêu hắn đi có việc, hắn liếc nhìn tạp chí lá cải trên ghế inox, lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao như đang nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười phong lưu kiêu ngạo, không nói gì nữa, đi về phía nhân viên.
Dịch Dao không nói nên lời, cho dù là diễn viên cũng không thay đổi cảm xúc xoành xoạch được như vậy...
"Đừng để ý đến cậu ấy, em muốn làm gì thì cứ làm." Giống như nhìn thấu nội tâm của Dịch Dao, Đàn Hoa nhẹ nhàng cười nói, "Lý Duật sẽ không so đo với phụ nữ đâu, cho nên tức giận đến nhanh đi cũng nhanh."
"...... Cảm ơn anh." Dịch Dao nói lời cảm ơn, vừa nãy rõ ràng Đàn Hoa đã giúp cô, cô rất cảm kích.
Đàn Hoa cười cười, "Không phiền nếu tôi ngồi xuống chứ?"
Dịch Dao nhìn sang hộp cơm sắp nguội, gật gật đầu, "Nếu anh không ngại tôi ngồi đây ăn cơm."
Thời gian vĩnh viễn là thứ tẩy xóa tốt nhất, trải qua thời gian một tháng, mấy ngày ở trong nhà Đàn Hoa giống như một đoạn ký ức mơ hồ trong mơ, nếu mấy tháng kế tiếp phải làm việc cùng nhau, cô cũng không thể luôn né tránh Đàn Hoa.
Đương nhiên, với điều kiện là Đàn Hoa đừng bao giờ nhắc lại mấy thứ như "áy náy" "bồi thường" gì đó.
Hắn bồi thường cô, cô nên bồi thường Tiểu Minh như thế nào đây?
Đàn Hoa cầm lấy tạp chí trên ghế rồi ngồi xuống, nhìn bìa tạp chí, cười cười mở tạp chí ra.
"Lý Duật không giải thích với em hả?"
"Hả?" Dịch Dao đang ăn cơm hộp.
"Cậu ấy và Lý Sanh không có gì cả, cậu ấy thiếu Lý Sanh một ân tình, cho nên đồng ý giả làm người yêu với cô ấy để giúp cô ấy ngăn chặn một số rắc rối và để duy trì nhiệt độ cũng như tần suất xuất hiện."
Trả lời một từ "Ừa" với một câu nói dài như vậy thì không được tôn trọng lắm, Dịch Dao nuốt đồ ăn trong miệng xuống, đáp lại ba chữ.
"Như vậy à."
"Cho nên em đừng để ý, nhưng nhìn thấy em ghen, cậu ấy hình như rất vui, xem ra tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh."
Khoan khoan! Tình huống gì vậy?
Dịch Dao không hiểu liếc nhìn Đàn Hoa. Ai để ý? Ai ghen? Ai tình cảm phát triển rất nhanh với ai?
"Không phải sao?"
Dịch Dao thay đổi sắc mặt. Giao dịch của cô và Lý Duật cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cô cũng không cần phải giải thích với người khác, nhưng đối với Đàn Hoa, cô có lý do nói cho hắn biết tình hình thực tế.
"Tôi và Lý đạo diễn không có tình cảm gì hết, tôi chỉ đổi thân thể lấy vai diễn, không hơn." Nếu biết chuyện này, Đàn Hoa chắc sẽ bỏ đi ý định "bồi thường" cho cô.
Ai ngờ Đàn Hoa nghe thấy mấy lời này của Dịch Dao, tươi cười rạng rỡ hơn, khuôn mặt tuấn tú như bạch lan trong nắng sớm, nhẹ nhàng tỏa ra hương hoa.
"Có lẽ theo ý của em là như thế, nhưng Lý Duật...... hơn một tuần chúng tôi ở bên ngoài quay ngoại cảnh, em có nhận được điện thoại của cậu ấy không?"
"Không có."
"Nhưng em biết mỗi ngày hắn nhìn chằm chằm di động ngơ người bao nhiêu lần không?"
"...... Tôi cho rằng chuyện đó không có liên quan gì đến tôi."
Đàn Hoa đọc một chuỗi số di động, Dịch Dao ngơ ngác, đó là số điện thoại của cô, một số cũng không sai.
"Em thật sự rất hấp dẫn... phải nói là, đàn ông ở studio hôm nay, hơn phân nửa đều muốn chui vào dưới làn váy sườn xám của em. Em không biết em dâm đãng đối với đàn ông có lực sát thương như thế nào đâu?"
Nhớ tới lời nói lần trước của Lý Duật, Dịch Dao nhếch khóe miệng, vùi đầu ăn cơm.
Đối với nhóm khách làng chơi mà nói, chuyện lâu "ngày" sinh tình sẽ không xảy ra đâu, chẳng qua chỉ là phản xạ sinh lý có điều kiện thôi.
Biểu cảm của Dịch Dao bình tĩnh không dao động, ý cười ẩn giấu trong mắt Đàn Hoa càng sâu hơn.
Cho dù trời sinh tính tình cô lạnh lùng, nhất định hắn cũng sẽ làm cô nếm thử cảm giác bị phản bội đến tan nát cõi lòng!
7 giờ tối.
Dịch Dao dọn dẹp chén đũa, xoay người đánh giá mỹ nam cực phẩm đang đứng chờ ngay cửa phòng bếp.
Người đàn ông này rất ít khi ăn mặc chỉnh tề không có lõa thể, quần tây màu nâu nhạt an nhàn, áo sơ mi vừa vặn, do dù tùy tiện phối đồ như thế nào, chỉ cần mặc ở trên người hắn đều giống như đã được stylist tỉ mỉ thiết kế phối hợp với nhau, tinh xảo đẹp mắt.
Mái tóc màu nâu dài thẳng không những làm khuôn mặt xinh đẹp của hắn không mất đi mùi vị đàn ông mà càng gợi cảm thần bí hơn.
"Đừng nói anh muốn bắt đầu sớm như vậy nha?"
"Ưm." Người đàn ông mặt đơ dứt khoát gật đầu.
"......" Dịch Dao tức giận lắc đầu cười cười, "Nhưng phải tắm rửa trước chứ."
"Được."
Người đàn ông trực tiếp bế Dịch Dao lên đi về phía phòng tắm.
Ánh mắt Tùy Nhược Thủy chăm chú không có chút dâm tà, làm Dịch Dao nhìn thấy rất buồn cười.
Cởi bỏ từng cái nút áo, cởi quần dài ra, nhìn đôi mắt thâm thúy của Tùy Nhược Thủy không nhiễm chút dục niệm nào, từ màu xanh lam ảo diệu biến thành xanh thẳm động lòng người, sự thỏa mãn kỳ diệu từ một góc nào đó của đáy lòng từ từ nảy mầm, làm đầu óc hỗn loạn tạm thời khép lại, chỉ còn lại một con người trong sáng là hắn trước mặt.
"Cô không cởi sao?"
Tùy Nhược Thủy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô không chớp mắt, động tác thoát y cực kỳ gợi cảm, làm Dịch Dao tự nhận đối với mỹ nam soái ca có sức miễn dịch cực mạnh mà khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên, dáng vẻ yêu kiều càng làm người ta muốn hái xuống.
Tùy Nhược Thủy cúi đầu hôn lên cánh môi phấn hồng của cô, đưa bàn tay đến sau lưng giúp cô cởi bỏ áo lót, sau khi thất bại một lúc lâu, buông cái miệng nhỏ đang nghẹn cười của cô, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ ửng.
Dịch Dao một tay duỗi ra phía sau nhẹ nhàng kéo áo lót, ngay sau đó áo lót liền được cởi bỏ, bầu ngực trắng như tuyết và đỉnh nhỏ màu hồng nhạt lập tức lộ ra ngoài không khí.
Tùy Nhược Thủy không có mạo muội đụng vào, mà là mở vòi sen ra thử độ ấm, sau đó đẩy Dịch Dao đến dưới dòng nước.
"......" Khi đôi tay đầy bọt dầu gội của Tùy Nhược Thủy ấn lên da đầu cô, cô chỉ cảm thấy toàn bộ lực chú ý đều tập trung lên thần kình trên đầu.
Nhẹ nhàng ấn thả, xoa nắn, làm người ta cực kỳ thoải mái. Rất khó tưởng tượng một người đàn ông ngày thường rất ít khi tươi cười lại có một đôi tay dịu dàng như vậy.
Ký ức lần đầu tiên, cô được người khác "tẩy rửa".
Khuôn mặt nhỏ, cổ, hai vai, hai tay, năm ngón tay; hai vú, bụng, eo, mông, chỗ bí ẩn giữa hai chân; hai chân, đầu gối, chân cong, mắt cá chân.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi xổm trước mặt không hé răng chăm chú bôi sữa tắm lên người cô, Dịch Dao không nói rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào.
"Tự mình rửa tôi sạch sẽ, ăn sẽ ngon hơn hả?"
"...... Ừm."