Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 78: Một ngày ba bữa (An Kinh Vĩ - H)




Khang Dịch vừa nghe nửa câu sau của An Kinh Vĩ, liên tục gật đầu, "Dịch Dao! Tin tưởng tôi, tuy rằng hắn làm việc không từ thủ đoạn, nhưng chắc chắn giữ chữ tín! Cô leo vào đây trước! Không! Cô đừng nhúc nhích, tôi đi qua đỡ cô!"

"Đứng lại!" Dịch Dao ngăn Khang Dịch lại, nhìn về phía An Kinh Vĩ, giống như đang suy nghĩ mức độ đáng tin trong lời nói của hắn.

"Tôi có thể không động đến những người khác...... chỉ động vào em. Em muốn chơi đùa trong giới giải trí, vai diễn cho em tùy ý chọn. Biệt thự, xe thể thao, trang sức, em thích, tôi đều có thể thỏa mãn em!" Có thứ gì mà người đàn ông khác có thể cho mà hắn không cho được! Vì sao cô vẫn liều mạng muốn chạy trốn!

"...... Tôi muốn tự do."

"Có thể, tôi sẽ không hạn chế em đi đâu, khi nào tôi muốn em sẽ tự đi tìm em."

"......" Mẹ nó, đây chính là "tự do" của hắn hả? Đầu óc của hắn bị lừa đá sao? Dịch Dao không kìm được chửi thầm.

Nhưng trong lòng cô cũng rất rõ ràng, ý của An Kinh Vĩ là, điều kiện cho cô chọn, với yêu cầu đầu tiên là cô để mặc cho hắn chơi, giống với giao dịch lúc trước, chỉ là lần này cô còn có thể chọn điều kiện.

"Trừ việc lên giường với anh, anh không thể có yêu cầu gì khác với tôi nữa."

"Em nghĩ em còn có công dụng nào khác nữa sao?"

Dịch Dao làm lơ sự khinh miệt của An Kinh Vĩ, "Lúc tôi và bạn bè ở cùng nhau, anh nên tránh mặt."

An Kinh Vĩ khịt mũi coi thường, coi như cam chịu.

"Ở nơi công cộng, chúng ta coi như không quen biết lẫn nhau."

Trên trán An Kinh Vĩ nổi gân xanh, bước thẳng đến ban công.

"Ê, ê! Kinh Vĩ!"

"Yên tâm! Bây giờ em chắc chắn không muốn chết!" Người muốn chết chính là hắn! An Kinh Vĩ nắm lấy cánh tay Dịch Dao kéo cô từ ban công vào, khiêng lên vai, im lặng đi ra khỏi thư phòng.

"Tôi còn chưa nói xong! Tôi không làm tiểu tam! Sau khi anh kết hôn không được đến tìm tôi!" Báo chí nói 3 ngày sau hắn sẽ cử hành hôn lễ......

An Kinh Vĩ dừng bước lại, liếc mắt nhìn Giản Vân Dao đứng ngay đầu cầu thang, rõ ràng nói một chữ, "Được."

"Tôi không tin anh! Tôi muốn một bản hợp đồng có giá trị, có hiệu lực!"

Khiêng Dịch Dao vào phòng ngủ vứt trên giường lớn, An Kinh Vĩ quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ một lát sau cầm một cái điều khiển từ xa hình cầu màu đen đi vào đặt ở trên đầu giường, trên tường của An Kinh Vĩ liền xuất hiện một màn hình to rộng.

"Anh..." Dịch Dao kinh ngạc, hắn lại muốn chơi cái gì vậy?

"Tôi có thể cho em một thứ có hiệu lực còn hơn hợp đồng nữa. Chút nữa em nhớ phải giãy dụa kịch liệt hơn, càng kịch liệt càng tốt, nhưng đừng kêu d/âm đãng quá!"

Sau khi An Kinh Vĩ ấn vài cái lên điều khiển từ xa, trên màn hình liền xuất hiện thân hình cô ở trên giường. Cái thứ hình cầu kia là camera theo dõi!

Sau khi điều chỉnh góc độ, An Kinh Vĩ cởi cúc áo sơ mi, hừ lạnh một tiếng, giọng nói khàn khàn chứa đầy dục vọng và sự tức giận, "Nếu em không muốn chết, vậy bắt đầu từ bây giờ có thể kêu "cứu mạng", bởi vì tôi sẽ cho em trải nghiệm cảm giác bị cưỡng gian tới mức chỉ còn một hơi thở là như thế nào."

"Không! A ——"

Giờ ăn trưa.

"Dao Dao......" Đối diện với ánh mắt buồn bã của Giản Vân Dao, Khang Dịch gian nan lên tiếng

"Vì sao giúp cô ấy?"

"Anh...... không thể nhìn Kinh Vĩ thật sự gây ra chuyện chết người."

"Cũng không phải hắn chưa từng giết ai."

"Cái đó không giống nhau ——"

"Có gì không giống nhau? Cô ấy đặc biệt như vậy sao?"

"Dao Dao,... hai người bạn cùng lớp của cô ấy ở tiệc rượu lần trước là em cố ý sắp xếp đúng không?" Khang Dịch đột nhiên nhớ lại, "Sau này tốt nhất em đừng làm gì cô ấy nữa, nếu không ——" mức độ Kinh Vĩ quan tâm cô gái kia đã vượt xa sức tưởng tượng của anh, nếu Dao Dao lại vướng vào, Kinh Vĩ nhất định sẽ không nể mặt.

"Nếu không thì sao? Bây giờ cô ấy còn đang bị An Kinh Vĩ chơi, bây giờ anh đã muốn ra mặt thay cô ấy rồi hả?" Giản Vân Dao suy sụp hét lên, đột nhiên đứng dậy giật tấm khăn trải bàn, sau đó một nửa đồ ăn trên bàn đều rơi xuống đất.

Một đống hỗn loạn, mảnh vỡ văng khắp nơi, giống như nội tâm không có chỗ nào phá tiết của cô.

Bạch bạch bạch bạch......

"Không, không được...... a...... A ——"

Giống như lời Khang Dịch đã nói, An Kinh Vĩ đúng là một người rất xem trọng lời hứa, hắn nói muốn cho cô trải nghiệm cảm giác bị cưỡng gian đến khi chỉ còn một hơi thở, hắn liền tính không để cho cô còn lại hai hơi thở.

Mỗi khi cô chịu không nổi muốn ngất xỉu hắn liền nhẹ nhàng một chút, chờ tới khi cô tỉnh lại hắn lại cuồng dã kịch liệt cắm vào, so với trước đây càng ngang ngược hơn nhiều.

Bầu ngực đau nhức do bị vuốt ve chơi đùa quá mức, vòng eo mềm nhũn, mật h/uyệt bị thọc vào rút ra liên tiếp mấy tiếng liền không biết là đau hay là sảng khoái, chỉ biết khi c/ôn th/ịt thô to nhiều lần chọc vào tử cung, thân thể run rẩy giống như gần chết, không hít thở nổi.

Lúc ngoài cửa vang lên tiếng Khang Dịch kêu hắn ăn cơm, khi An Kinh Vĩ dứt ra bước xuống giường, cô cho rằng rốt cuộc cô cũng có thể thở một chút, ai ngờ người đàn ông ác ma này lại bưng đồ ăn đặt lên giường, kiên quyết đem c/ôn th/ịt tiếp tục đâm vào cơ thể cô, vừa cắm hoa h/uyệt vừa bắt cô nuốt thức ăn từ trong miệng hắn!

Nếu nói lúc trước cô chỉ muốn thử một chút "lợi thế" có hiệu quả hay không, nhưng khi mật h/uyệt bị hắn cắm từ sảng khoái đến đau đớn đến tê dại, khi toàn bộ tâm trí của cô đều tan rã khi bị cao trào kích thích... cô thật sự muốn chết.

Sau khi ăn cơm chiều, hắn cũng "từ bi" làm cô ngủ một lát, sau đó cả đêm, cũng giống như đoạn phim ban ngày được chiếu lại, hắn cực kỳ nhẫn nại mà hôn toàn thân cô, để lại vô số dấu hôn d/âm mỹ, hoa h/uyệt sưng đỏ không thể chịu đựng được nữa, hắn giống như đã có âm mưu từ trước, thong thả ung dung khiêu khích cúc h/uyệt. Làm cho cô n*ng không chịu nổi, d/âm dịch trong hoa h/uyệt chảy không ngừng, dùng hết sức để kiềm chế mới không mở miệng cầu hoan, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng ra vào trong cúc h/uyệt đến khi cô run rẩy cao trào mới thôi.

Có lẽ do ban ngày điên cuồng đã trút hết giận dữ, nên ban đêm tên ác ma này cực kỳ ôn nhu, nhẹ nhàng hôn môi cô, nhẹ nhàng đưa đẩy, nhẹ nhàng vỗ về mát xa cơ bắp bủn rủn trên người cô, thậm chí còn thấp giọng nói thành thực xin lỗi bên tai cô... khi nghe thấy lời xin lỗi, thì những giọt nước mắt nhẫn nhịn sau một ngày tàn nhẫn suýt chút nữa trào ra.

Thực xin lỗi? Hắn có thể rút cái thứ kia ra trước rồi hãy nói ba chữ này được không?

Ngày hôm sau cô thật sự không xuống giường được, An Kinh Vĩ xin Lý Duật nghỉ phép giúp cô, cô ngủ đến chiều mới khôi phục lại được một chút thể lực, cầm đĩa CD An Kinh Vĩ đưa cho rời khỏi An gia.

"Kinh Vĩ, hắn...... thật sự thích cô đó." Khang Dịch lái xe, mắt nhìn về phía trước.

Dịch Dao bĩu môi.

"Thái độ chơi đùa phụ nữ của cậu ấy đều do di truyền từ cha hắn, thật ra cậu ấy cũng không biết biểu đạt tình cảm như thế nào ——"

"Dừng lại! Tôi không quan tâ/m đến bất cứ chuyện gì của hắn hết." Có ai quan tâ/m đến việc con chó điên vì sao lại bị điên không?

"...... Vậy cô có muốn nghe về chuyện của tôi không?" Khang Dịch không biết vì sao đột nhiên anh lại nảy sinh ham muốn thổ lộ tâm tình với một cô gái xa lạ nữa.

Có lẽ là bởi vì thân phận, tính cách của cô khác với anh, có lẽ là do cô có gan chống lại Kinh Vĩ, có lẽ không vì lý do gì cả, anh chỉ muốn tìm một người bên ngoài vòng tròn cuộc sống của anh để nói chuyện thôi.

"Cô cảm thấy như thế nào?"

"Nếu tôi nói cho Kinh Vĩ biết, ngày hôm qua cô không định nhảy lầu, mà chỉ cố ý dọa hắn sợ để ra điều kiện thôi?"

Sắc mặt Dịch Dao thay đổi.

"Nói đi."

Nửa tiếng sau, Dịch Dao xuống xe ở bên ngoài khu nhà của Tùy Nhược Thủy, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng.

"Dịch Dao!" Khang Dịch thò đầu ra kêu cô.

Dịch Dao hơi dừng lại.

"Cảm ơn cô."

Cảm ơn em gái anh!

Khi mở cửa phòng ra lại phát hiện Tùy Nhược Thủy đang ở nhà, Dịch Dao đã cạn kiệt sức lực, với dáng vẻ này cô không muốn quay về để Nina phải lo lắng, càng không thể ở lại An gia, chỉ có nơi này, chỉ có nơi này......

"Mượn giường một chút......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đụng tới gối đầu, thể xác và tinh thần đã đi vào giấc ngủ.