Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 76: Không chán ghét anh (An Kinh Vĩ - H)




Cơ thể của nữ nhân trắng như tuyết, mềm mại mịn màng, đặc biệt là sau khi được yêu thương, đôi mắt ửng đỏ toát ra mùi thơm tinh thiết ngọt ngào làm người ta say mê.

Hơi thở sau khi ân ái làm cho bầu ngực căng tròn phập phồng, làm người ta muốn nhào tới nhấm nháp mùi vị của trái đào căng mọng, vòng eo gợi cảm, chất lỏng đục ngầu bắn tung tóe trên vùng bụng phẳng lì do hắn ra vào liên tục trong mật h/uyệt chật hẹp của cô không cẩn thận bắn t/inh hoa lên.

Tách đôi chân xinh đẹp còn đang run rẩy của cô ra, giữa hai chân lầy lội chảy nước, hai cánh hoa đỏ bừng hơi hơi nở rộ, lộ ra cái miệng nhỏ d/âm mỹ không ngừng co rút đóng mở, ti/nh d/ịch trắng đục chảy thành từng dòng, trượt xuống mông, làm ướt cả ra giường.

Nâng mông cô lên, bẻ hai cánh mông ra, cúc hoa thẹn thùng giữa hai cánh mông cũng không chịu buông tha, đỏ bừng sưng tấy, tố cáo trước đó hắn đã thô lỗ cuồng dã như thế nào.

Hắn đã rất kiềm chế rồi, nhưng ai bảo cô chặt như vậy, mút mạnh như vậy, kêu lẳng lơ như vậy, cơ thể mềm mại như vậy, còn hùa theo, giãy giụa, vui vẻ, cầu xin tha thứ làm hắn muốn ngừng cũng không được, hận không thể đem vận mệnh nhét mãi vào trong hai cái d/âm h/uyệt của cô, thọc vào rút ra mãi cho đến chết.

Cự long vừa mới phóng thích không lâu đã căng phồng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nửa tỉnh nửa mê của cô, hắn chơi xấu trêu chọc viên trân châu nhỏ nhắn trước tiểu h/uyệt, chỉ mới nhẹ nhàng đụng vào một chút, toàn bộ hạ thân của cô đều chấn động, tiểu h/uyệt gắt gao siết lại.

Hạt đậu nhỏ vừa bị véo vừa bị xoa, vừa gảy vừa bóp, chỉ một lát sau cô gái nhỏ đang còn buồn ngủ đã rầm rì tỉnh lại, đôi mắt mơ màng mở ra, đôi môi anh đào tràn ra tiếng rên rỉ mềm mại.

"A......"

Hai ngón tay cạy mở hoa h/uyệt tiến sâu vào đường đi, hoa h/uyệt trơn trượt ấm áp bóp chặt ngón tay hắn, giống như là có mạch đập, tầng tầng nếp nếp thịt d/âm mị hấp thụ hắn, khi thọc vào rút ra, cái miệng nhỏ lấy lòng mà mút chặt hơn.

Chụt chụt chụt......

Ngón tay co giật khuấy động trong d/âm h/uyệt, khiến cô không chịu được mà vặn vẹo eo, hai chân co lại, há miệng hít thở phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều.

Ba ngón tay cùng vào, chọc sâu hơn, lòng bàn tay cứng rắn nặng nề đánh mạnh lên miệng hoa h/uyệt, làm cánh hoa vừa đau đớn vừa sảng khoái.

"Hừm...... Không......" Nữ nhân dùng sức ôm chặt ga giường dưới thân, eo nhỏ nâng cao, nhưng vẫn không thoát được ma chưởng, ngược lại còn làm cho ngón tay trong cơ thể cắm vào sâu hơn, cửa h/uyệt bị đánh càng mạnh càng vang hơn.

"Không?" Một chữ khơi dậy sự tức giận bùng nổ trong ký ức của hắn.

Cô vẫn luôn chống cự hắn? Cô rất ghét hắn sao? Không muốn hắn chạm vào cô? Thậm chí không sợ hủy dung, không sợ ngồi tù, không ngại đi câu dẫn những người khác, không sợ chết?!

Muốn chết? Có thể! Muốn chết cũng phải chết ở trên giường hắn, chết ở dưới thân hắn!

Rút ngón tay ra, nắm hai chân cô cong lại, nâng cao mông cô lên, c/ôn th/ịt thô to ngang ngược xông vào, đẩy hai cánh hoa mảnh mai hung mãnh chen vào hoa h/uyệt.

"A a ——"

"Em nhìn em xem!" Hắn thô bạo đâm vào hoa h/uyệt hỗn loạn của cô, hung hăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Em có thể dùng mọi cách để chạy trốn! Nhưng An Kinh Vĩ hắn thề bằng tất cả những gì hắn có —— cho dù em có chán ghét tôi như thế nào, hơi thở cuối cùng của em chắc chắn là ở trên giường của tôi!"

"A...... a...... Anh đang nói, đang nói...... nói gì vậy, em, em đâu có chán ghét anh,..."

Hắn bỗng nhiên sửng sốt, "Không phải em nói ——"

"Đừng có ngừng lại...... Cho em......" Cô gái đong đưa thân hình như rắn nước, tự động đẩy đẩy mông vểnh để nghênh đón hắn.

Hắn ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt ngọt ngào quyến rũ của cô, trong đầu hơi bối rối, dưới thân theo bản năng chậm lại, ôn nhu đưa đẩy.

"A...... Thật thoải mái...... Trướng quá...... A......"

"Em không ghét anh sao?" Lòng hắn hoảng sợ nên nhanh chóng muốn xác nhận.

"Đương, đương nhiên không phải...... Ưm...... trướng quá, cắm, cắm vào bụng rồi......"

Nghe vậy hắn cúi người đè ở trên người cô, cự vật đâm thật sâu vào trong hoa h/uyệt của cô, mỗi lần đâm vào cả người cô đều chấn động, tiếng hít thở cũng nặng nề hơn.

"Bụng, sắp, sắp cắm hỏng rồi...... A......"

"Không phải em nói chán ghét anh, có chết cũng không muốn chịu đựng anh sao?"

"Sao vậy...... Em, em không ghét anh một chút nào......"

"......" Giống như cao trào mà giật mình một cái, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt đầy tình triều của cô, "Em vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"

"Em không ghét anh một chút nào, Vĩ —— a a......"

Kịch liệt thọc vào rút ra không hề báo động trước, thô bạo mãnh liệt làm cô chỉ có thể căng chặt cơ thể đến mức gần như sụp đổ, c/ôn th/ịtth/ô dài nhanh chóng ra vào trong tiểu h/uyệt đang co rút, là ngón chân cô co quắp lại sung sướng cao trào, cắm đến mức d/âm dịch bắn tung tóe, tiếng rên rỉ d/âm đãng không ngừng vang lên.

"Nói lại lần nữa!" Hắn ra vào va chạm thân thể mềm mại dưới thân, tâm trạng đang sôi trào chỉ có thể cuồng dã đưa đẩy như vậy mới có thể giải tỏa bớt.

"Em không có ghét anh... A......"

"Tiếp tục!"

"A —— Vĩ! Em thích anh, em yêu anh! A a ——"

Lỗ tai tê dại, toàn thân kịch liệt run rẩy, khoái cảm hưng phấn như bị điện giật từ trong xương máu tràn ra ngoài! Tiếng gầm gừ như dã thú từ lồng ngực truyền đến cổ họng, sự kích thích điên cuồng cuối cùng cũng tìm chỗ giải thoát, hắn cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, dưới thân vẫn mạnh mẽ cắm vào, làm cô bé bướng bỉnh sung sướng mất hồn, cũng làm cho chính mình gầm lên phát t/iết ra.

"......" An Kinh Vĩ mở hai mắt, chăn mỏng vừa nóng vừa ướt. Ba giây sau, đôi tay nắm thành nắm đấm hung hăng đập xuống tấm nệm dưới thân.