Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 62: Luôn là như vậy




Trời cuối thu mát mẻ, ngủ no đủ rồi đi lại ở sân trường dưới ánh nắng tươi đẹp, quả nhiên cả thể xác và tinh thần đều thoải mái...... Dịch Dao hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, bước chân nhanh nhẹn đi đến trung tâm hoạt động của câu lạc bộ.

"Chào Dịch Dao sư tỷ!" "Chào buổi sáng sư tỷ!" "Dịch Dao, tới đây so chiêu nào!"

Dịch Dao cười cười chào hỏi sư đệ sư muội của câu lạc bộ võ thuật, liền chui vào một góc của nhà kho để hàng. Chỗ này vốn dĩ là nhà kho của câu lạc bộ võ thuật, sau khi Tiểu Sách lập chí gây dựng sự nghiệp liền bị trưng dụng làm phòng làm việc của nhóm. Dưới dâm uy của "hội trưởng tiền nhiệm" Tiểu Sách, bọn họ "giận cũng không dám nói gì" đành phải ngầm đồng ý... Nói đùa thôi, bởi vì vật họp theo loài, phần lớn câu lạc bộ đều có tính tình giống với Tiểu Sách, một đám dở hơi, tuy rằng cô rất ít khi tham gia hoạt động của câu lạc bộ, nhưng lần nào cô cũng chơi rất vui vẻ.

"Dao Dao! Rốt cuộc cậu cũng tới! Mình nhớ cậu muốn chết!" Công Tôn Tiểu Sách hơi gầy nhưng rất rắn rỏi vừa thấy Dịch Dao đã từ ghế nhảy dựng lên.

Gây dựng sự nghiệp không dễ, Công Tôn Tiểu Sách và cả nhóm nửa năm qua cũng không ổn định lắm, bây giờ cũng chỉ còn lại ba người ít ỏi, rất nhiều kế hoạch đều trong trạng thái mắc cạn, nhìn thấy Dịch Dao tình nguyện gia nhập, Công Tôn Tiểu Sách luôn luôn vui vẻ cũng hơi cảm động.

Nếu Tiểu Minh biết Dao Dao đồng ý gia nhập, nhất định càng vui vẻ hơn hắn. Công Tôn Tiểu Sách nhìn Dịch Dao yên lặng nói. Thật ra lúc đầu ý tưởng thành lập phòng làm việc gây dựng sự nghiệp là của Tiểu Minh, sự nhiệt tình đối với việc phát triển trò chơi là nguyên nhân đầu tiên, còn lý do quan trọng hơn, là do Tiểu Minh hy vọng sau khi tốt nghiệp, vẫn có thể tiếp tục cùng Dịch Dao ở bên nhau.

Thẳng thắn mà nói, sau khi biết được Tiểu Minh bị chứng bệnh mất tiếng tạm thời, hắn rất căng thẳng, kiên trì nửa năm, lúc sắp nhận được thành quả thì người cầm đầu của bọn họ lại bị tai nạn xe cộ mất giọng!

Để hoàn thành đơn đặt hàng đầu tiên của nhóm đúng hạn, hắn để thức suốt một tuần, còn nhờ bạn bè hỗ trợ, nhưng bởi vì kế hoạch xảy ra một chút sai sót nhỏ, tạo thành sai lầm lớn, bị khách hàng bắt đền, nhóm cũng tan rã...... Hắn không dám để cho Tiểu Ngải và Lão Triển biết, càng không dám để Dao Dao biết.

Nhưng mà vào lúc này, vào lúc hắn muốn từ bỏ, Dao Dao lại đồng ý gia nhập, tuy rằng cô nói thời gian trước khi tốt nghiệp có thể không ổn định lắm, nhưng sau khi tốt nghiệp cô sẽ lăn lộn với hắn, nếu hắn dám có ý nghĩ lùi bước, cô sẽ đạp hắn để lên làm lão đại!

"Đương nhiên, mình tin chắc sẽ không có ngày đó đâu, Công Tôn Tiểu Sách mà mình quen biết, hoặc là không làm, nếu đã làm, thì dù có khó khăn thế nào nhất định cũng sẽ thành công."

"...... Đương nhiên! Đi thôi, trước tiên đi ra ngoài đánh một trận hoạt động một chút!" Công Tôn Tiểu Sách nói xong liền đi ra ngoài, mới vài bước đã chớp chớp mắt nuốt nước mắt vào trong.

Nước mắt của đàn ông không dễ rơi, chỉ là ——

Luôn là như vậy, vẫn luôn là như thế. Từ khi trở thành bạn bè tới nay, khi bọn họ gặp khó khăn hay không vui, Dịch Dao luôn phát hiện rất nhanh, giống như trùng hợp mà ra tay cứu giúp.

Hắn không thể lo trước lo sau sợ đầu sợ đuôi như vậy nữa, nếu nói trước kia là Tiểu Minh thúc đẩy hắn làm, còn bây giờ, hắn muốn tự mình tiến lên! Hắn muốn sau khi Tiểu Minh hồi phục, nhìn thấy một đội nhóm tràn ngập hy vọng; hắn muốn sau này khi Tiểu Minh có yêu cầu gì cần giúp đỡ, hắn cũng có thể giúp được; hắn muốn chân chính trở thành một người tài giỏi dù là vật chất hay tinh thần đều xứng đôi với học tỷ!

Sau khi chơi vài ván với Công Tôn Tiểu Sách, Dịch Dao tìm hiểu tình hình chung của phòng làm việc trước, sau đó giúp Tiểu Sách sắp xếp lại công việc, có một số chuyện cô có thể làm, một buổi sáng qua đi rất nhanh.

Nhìn thấy Dịch Dao giỏi giang phân loại mấy tư liệu hỗn loạn trong máy tính, thỉnh thoảng còn ghi chú thêm, lập một cái lịch làm việc, Công Tôn Tiểu Sách lập tức yên tâm. Giống như Lão Triển đã nói, có Dịch Dao ở đây, làm gì cũng không loạn được, không hoảng được.

"Được rồi, ăn cơm." Dịch Dao quay đầu, "Cậu gọi đi! Mình mời cơm."

"Được rồi! Tuân lệnh nữ vương! Các anh em! GOGOGO!"

Lầu hai căn tin trường.

"Cậu cũng thấy đúng không? Đẹp trai ghê, đúng không!"

"Đúng! Đúng! Hơn nữa còn có cảm giác lạnh lùng của tổng tài nữa."

"Tôi vừa mới nhìn thấy hoa khôi khoa Ngoại ngữ muốn đến gần, còn chưa đến gần đã bị anh đẹp trai kia bảo "lăn" đi, hoàn toàn không cho người đẹp đó một chút mặt mũi nào!"

"Đâu chỉ có vậy, đội trưởng câu lạc bộ người mẫu cũng bị out, bây giờ đám hủ nữ đằng kia đang bàn luận anh đẹp trai đó có phải gay không kìa."

"Người đó tới trường học làm gì?"

"Không biết, hắn vẫn luôn đi đi lại lại trước ký túc xá nữ, hình như đang tìm người, nhưng hỏi hắn, hắn cũng không nói tìm ai."

Dịch Dao đi vào nhà ăn đã nghe mấy nữ sinh tám chuyện, cũng không thèm để ý, vui vẻ cơm nước xong liền chuẩn bị trở lại ký túc xá nghỉ ngơi một chút. Còn chưa đi đến ký túc xá, từ xa đã nghe thấy đám nữ sinh tụm năm tụm ba lại dưới lầu khe khẽ nói nhỏ.

"Có chuyện gì náo nhiệt vậy? Đi, chúng ta đi xem." Công Tôn Tiểu Sách vui vẻ nói.

"Thôi, mình đi ngủ trưa, chiều hai giờ mình quay lại." Dịch Dao xua xua tay, đi đến cửa.

"Dạ, tiểu nhân đưa cung tiễn nương nương hồi cung." Tiểu Sách khom người cúi đầu nâng cánh tay phải lên.

Dịch Dao phối hợp đặt mấy ngón tay trái lên cánh tay phải của Tiểu Sách đi hai bước, rồi sau đó vẻ mặt kiêu căng vẫy vẫy tay, "Tiểu Sách tử, đi xuống đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Tiểu Sách ngẩng đầu, hai người nhìn nhau cười ha ha, lại nhìn ánh mắt khác thường của mấy nữ sinh xung quanh, hai người thức thời mà đi đường khác. Nhưng chưa đi được vài bước, Dịch Dao đã giật mình nhíu mày dừng bước chân.

Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, Dịch Dao theo bản năng quay đầu, lại thấy mấy nữ sinh cách đó không xa đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Ngay sau đó, một mùi hương nước hoa bay vào chóp mũi làm lòng cô run lên.