Tiểu Ngải, Đàn Minh, Tiểu Sách, Phục Viễn...... đây là mộng đẹp sao. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Dịch Dao từ trong mộng chậm rãi mở mắt ra, cơ thể sau khi nghỉ ngơi đầy đủ vô cùng thoải mái, lồng ngực vẫn còn tâm trạng vui vẻ với cảnh đẹp nhẹ nhàng trong mơ còn vương lại.
Trong nắng sớm nhu hòa, một người đàn ông thân thể trần tr/ụi dựa người vào đầu giường rũ mắt nhìn quyển sách trên tay, làn da bóng loáng trắng nõn, tóc dài mềm mại, khuôn mặt anh tuấn với đường nét con lai lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, biểu cảm lãnh đạm, ánh mắt xanh thẳm thần bí mê người.
"......" Hình ảnh trước mắt giống như đã từng nhìn thấy, chẳng lẽ cô vẫn đang nằm mơ sao? Dịch Dao mê mang chớp chớp mắt, hơi ngây người.
Người đàn ông đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cô, trong đôi mắt thâm thúy ẩn chứa sự bất mãn làm cô rất khó hiểu.
A...... Cô nhớ rồi, lần trước khi cô ngủ ở trên sô pha, khi tỉnh lại cũng nhìn thấy hình ảnh này. Vậy bây giờ cô...?
Dịch Dao hoàn toàn bừng tỉnh. Sao cô lại chạy lên giường của hắn rồi? Rốt cuộc là cô bị mộng du bò lên, hay là —— ngày hôm qua, ngày hôm qua......
Ký ức hỗn loạn từ từ dâng lên, hô hấp như ngừng lại, Dịch Dao dời mắt tránh đi ánh mắt của Tùy Nhược Thủy, trong lúc này thật sự cô rất muốn học làm đà điểu, dúi đầu vào trong chăn. Cô, cô lại......
"Tôi muốn tiếp tục."
Gì? Hắn ——
Tùy Nhược Thủy tiện tay cầm cuốn sách bỏ qua một bên, xốc chăn mỏng lên, xoay người đè lên cơ thể của trần tr/ụi của cô. C/ôn th/ịt lửa nóng dưới thân cả một đêm cũng chưa từng dịu xuống trực tiếp đặt lên nơi riêng tư giữa hai chân cô, hơi hơi đẩy về phía trước xâm nhập vào hoa h/uyệt.
"Tôi......" Biểu cảm lạnh lùng của Tùy Nhược Thủy vẫn trước sau như một, nhưng nhìn từ góc độ này thì gương mặt ảnh bìa của tạp chí càng anh tuấn hơn, hơi thở mang theo mùi hương nhẹ nhàng như có như không, chỗ xấu hổ bị c/ôn th/ịt cứng rắn đè nén, thân thể hoàn toàn không theo sự khống chế mà mềm nhũn.
Tùy Nhược Thủy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ giả bộ bình tĩnh của cô, liền dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, eo thon phập phồng một cái, hạ người xuống.
"Ưm ——" hắn —— cô không nói lời nào cũng không phải là đồng ý mà.
"Cô thiếu tôi." Eo thon chậm rãi hạ xuống rồi dừng lại, c/ôn th/ịtth/ô dài chen vào hoa h/uyệt chặt khít, qua lại ra vào.
"A......" Dịch Dao nhịn không được nhíu mày, "Chờ, từ từ, chậm, một chút...... Còn, chưa đủ ướt......"
Người đàn ông nghe vậy động tác càng chậm rãi hơn, nhưng c/ôn th/ịt nóng rực vốn dĩ đã kéo căng hoa h/uyệt khô khốc đến cực hạn, động tác thong thả như thế càng làm hoa h/uyệt và c/ôn th/ịt cọ xát nhau rõ ràng hơn nữa, kích thích hơn nữa, làn da giống như bị gãi nhẹ, hơi hơi đau, nhưng lại muốn được vuốt ve nhẹ nhàng.
Tùy Nhược Thủy dừng lại sự xâm lược, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nôn nóng và khó nhịn, đặc biệt gợi cảm.
Nhìn dáng vẻ mê hoặc như vậy của người đàn ông, Dịch Dao nhẹ nhàng thở dốc, hơi dở khóc dở cười.
Tay nhỏ lặng lẽ xâm nhập đến chỗ hai người kết hợp, lòng bàn tay thăm dò đặt lên hoa hạch, vừa ấn vừa xoa, để thân thể nhanh chóng tiết ra d/âm dịch cho cô dễ chịu hơn.
Tùy Nhược Thủy nhìn động tác của cô một lát, thấy ngón tay lướt qua eo thon nhẹ nhàng xoa nắn phía dưới, hắn tò mò duỗi tay ấn lên đầu ngón tay cô.
"A ——"
Người đàn ông hình như nổi lên tính xấu, đẩy tay nhỏ của cô qua một bên, tự hắn ấn lên hạt châu tinh xảo kia, một lúc thì xoay tròn nghiền nát một lúc thì nhẹ nhàng khều khều, đầu ngón tay thô cứng kích thích làm Dịch Dao cắn môi cố gắng cong eo, chóp mũi phát ra tiếng rên rỉ d/âm mị yêu kiều.
Dịch Dao cảm giác được rõ ràng mật dịch ở bụng nhỏ đang từ từ tiết ra, cô liền nhanh chóng bắt lấy ngón tay đang trêu chọc của Tùy Nhược Thủy.
"Được, được rồi, có thể, động rồi......" Gương mặt xinh đẹp động tình dưới ánh mặt trời ấm áp đỏ ửng vừa đáng yêu vừa yêu kiều, ánh mắt màu lam của Tùy Nhược Thủy càng sâu sắc hơn, cuối cùng biến thành biểu sâu xanh thẳm.
Tùy Nhược Thủy bỗng nhiên rút c/ôn th/ịt ra, nhìn c/ôn th/ịt đang dính đầy ái d/ịch, cúi đầu xuống.
"Đừng!" Dịch Dao vội vàng kẹp chặt hai chân, khuôn mặt nhỏ vừa thẹn vừa vội, mặt càng đỏ hơn, "Anh, anh đừng... tôi, tôi còn chưa tắm rửa......"
Dịch Dao còn chưa dứt lời, Tùy Nhược Thủy lập tức bế cô lên ôm vào trong ngực, giống như cô không nặng chút nào, tự nhiên mà đi vào phòng tắm.
"A! A! Tùy Nhược Thủy!" Dịch Dao đánh vào vai hắn.
Tùy Nhược Thủy dừng chân lại, hoang mang nhìn cô. "Sao vậy?"
Sao vậy? Hắn còn hỏi cô sao vậy?
Dịch Dao há mồm, lại phát hiện đầu óc mình trống rỗng. Dưới biểu cảm đương nhiên chăm chú của hắn, cô thiệt tình không biết mình nên nói gì, giống như... nói gì cũng không đúng!! A a a a a!
Thấy cô không trả lời, Tùy Nhược Thủy tiếp tục đi đến phòng tắm, đặt cô nằm xuống bồn tắm. Cầm lấy vòi hoa sen, thử độ ấm nước, lập tức ngồi xổm xuống tách hai chân cô ra, dòng nước mềm mại bắn thẳng lên hoa hạch của cô.
"A a ——" kích thích bén nhọn cùng với khoái cảm làm cô giật mình muốn khép chân lại, nhưng người đàn ông lại không cho cô làm như ý, thậm chí hắn còn ấn đùi cô để ngăn cô né tránh, làm cô bởi vì kích thích quá mức mà thét chói tai khóc không ra nước mắt.
Thấy dáng vẻ của cô hình như rất vui sướng, Tùy Nhược Thủy liền điều chỉnh vòi sen đến mức cao nhất, liền nhìn thấy cả người cô run lên, hai chân run rẩy làm hắn gần như không kiềm được.
"Tôi không rửa, không rửa đâu,..." Trong khoảnh khắc gần lên đỉnh, dòng nước chợt dừng lại.
"Ừm." Người đàn ông khỏa thân lên tiếng.
Cả người như sóng biển mênh mông, bụng nhỏ căng tr/ướng, hoa hạch bị dòng nước kích thích mà sưng to tê dại, cô nghi ngờ nếu có cái gì kích thích nữa, chắc chắn cô sẽ không nhịn được mà tè ra quần.
"A a —— đừng, đừng mà ——"
Tùy Nhược Thủy buông vòi hoa sen quay đầu lại, vùi đầu vào giữa hai chân cô, ngậm lấy hạt châu hồng nhạt nho nhỏ, cảm giác trơn trượt làm hắn thử nhẹ nhàng cắn ——
"Ừm a ——" chạm đến cực hạn, Dịch Dao đột nhiên đẩy đầu Tùy Nhược Thủy ra, mặc dù Tùy Nhược Thủy đã phản ứng nhanh ngậm miệng lại, nhưng hoa h/uyệt vẫn bị hắn ngậm nên vẫn dính một chút.
D/âm dịch trong suốt lập tức phun tung toé ra, bắn vào khuôn mặt tuấn tú và cơ ngực rắn chắc của người đàn ông.
"......" Tùy Nhược Thủy mờ mịt một lát, đôi mắt xanh thẳm chuyên chú nhìn chỗ bí ẩn vừa cao trào, không tránh không né.
Dịch Dao không biết là tức hay là xấu hổ, cả người run rẩy, nghẹn một bụng tức trong ngực, dựng thẳng người dậy trừng mắt nhìn Tùy Nhược Thủy nhưng một chữ cũng không nói nên lời, hai mắt nóng lên, mũi lên men.
Tùy Nhược Thủy nâng khuôn mặt nhỏ lên, hơi hoang mang, "Không thích hả?"
"Không - thích - hả cái đầu anh đó!"
Từng giọt nước mắt rớt xuống thì đôi mắt long lanh của cô, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông liền ngơ ngác, chân tay luống cuống mà nhìn cô.
"Xin, xin lỗi."
Nghe thấy giọng nói vừa chột dạ vừa vô tội của hắn, toàn bộ cảm giác đè nén trong lồng ngực của cô không biết vì sao lại dâng trào, chỉ đợi cô há miệng phun ra.
"A...... Huhu......"
Mười hai năm rồi, đây là lần đầu tiên cô gào khóc giống như một đứa con nít, khóc vì tất cả, khóc đến mức giống như để cho thân thể được nạp đầy, khóc đến mức vì sao mà khóc, có gì đáng giá để cô khóc không, cô cũng không biết.
Cuối cùng sau đó, Tùy Nhược Thủy tự nhiên cũng ngâm nước nóng.
Tắm xong thay quần áo, đeo ba lô lên lưng, Dịch Dao nhìn người đàn ông trong phòng khách hiếm khi mặc quần dài. Đôi mắt sâu thẳm, màu lam cực kỳ xinh đẹp, giống như ẩn chứa một lời âu yếm say lòng người —— đáng tiếc cách trở ngôn ngữ, dù sao cô nghe cũng không hiểu.
Nuốt nuốt nước miếng, hai mắt Dịch Dao sưng đỏ, cúi đầu đi về cửa phòng.
"Cô...... còn đến đây không?"
"......" Chuyện này đúng là một vấn đề.
"Rất xin lỗi...... Lần sau sẽ không." Hắn không muốn chọc cô khóc.
Ồ? Thật khó tin, một chữ cũng không sai. Dịch Dao xoay người, liếm liếm môi, suy nghĩ tìm từ.
"Không có gì phải xin lỗi hết, anh không có làm gì sai, là tôi...... mở miệng trước, cho nên chuyện này dừng ở đây thôi, thứ hai tôi sẽ đến, nếu có chuyện không tới được, sẽ nhắn tin cho anh."
"...... Được, lần sau đến "đợt" tôi."
Đợt? "Lượt, đợt." Cô phát hiện hình như hắn phát âm theo thói quen bị ngọng, hình như là không nói được chữ "L". Từ từ, hắn nói cái gì đến lượt hắn?
"Tôi, yêu cầu, cô, giúp tôi." Hắn nói rất chậm, nhưng bởi vì mấy chữ này đã được chỉnh sửa trước nên rất trong trẻo rõ ràng.
"Leng keng leng keng......" Chuông cửa vang lên.
Dịch Dao mở cửa phòng ra, ông chủ của Tùy Nhược Thủy vừa thấy Dịch Dao, đã lộ ra biểu cảm bừng tỉnh, cười tủm tỉm hỏi Tùy Nhược Thủy có ở đây không.
Dịch Dao rất xấu hổ, ai ngờ Tùy Nhược Thủy vừa thấy ngoài cửa là ông chủ của hắn, liền xoay người vào phòng ngủ, lấy hộp BCS mới mở ra.
"Ặc...... Trả lại cho tôi làm gì? Cầm dùng đi."
"Nhỏ." Người đàn ông khỏa thân vô cảm nói.