Cô thật sự không phải đang giả bộ đáng thương, cho dù cô đã từng cảm thấy mình đáng thương, nhưng bây giờ đều không sao cả.
Con người tồn tại chính là như vậy, luôn luôn nhìn lên thì mình chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống lại thấy chẳng ai bằng mình, nếu chỉ động một chút đã cảm thấy mình rất đáng thương, vậy không phải là đáng thương mà là thật đáng buồn.
Kể cả lựa chọn bây giờ của cô. Cô ham đi đường tắt, muốn nắm lấy một cơ hội vốn không nên có, nên tất cả cái giá phải trả cô đều phải nhận. Còn...... đáng giá hay không?
Có lẽ, chính cô cũng đang tìm kiếm đáp án của vấn đề này.
Cô là một đứa con gái được sinh ra, nhưng không có ai thèm xem cô như con gái mà nuôi dạy, cô tồn tại giống như là một món đồ được đặt lên cán cân cho đủ độ nặng? Sau đó sẽ bị vứt bỏ?
Vậy cô hy vọng món đồ kia đủ nặng, càng nặng càng tốt.
"Cha anh kêu anh dẫn vị hôn thê đi chơi để bồi dưỡng tình cảm, anh lại còn dẫn theo tôi, sẽ không sao chứ?" Dịch Dao vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
"Hừ, ông ấy còn chưa quản được tôi làm ai hay không làm ai đâu."
"Tôi sợ tôi có chuyện thôi."
"...... Ông ấy khinh thường việc phải ra tay với phụ nữ."
"Vậy, vị hôn thê của anh ——"
"Cô ta dám!" Hắn tàn bạo nói.
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Nhìn mặt biển, Dịch Dao yên lặng ngẩn người.
Gió thổi mặt biển phủ đầy sóng, rốt cuộc làm sao cá cắn câu được?
Sự thật chứng minh An Kinh Vĩ vẫn là có chút tài lẻ, vì thế hoạt động bữa tối của bọn họ đó là —— nướng cá ở ngoài sân.
Một hoạt động cần có kỹ thuật như vậy, Dịch Dao chắc chắn cô sẽ không làm được, cũng may cô rất hiếu học, An Kinh Vĩ vừa dạy cô vừa học, sau khi nướng cá được một lúc, An Kinh Vĩ rất "dịu dàng" nói với cô —— "Đi chỗ khác."
"Ha ha......" Giản Vân Dao yên tĩnh ở bên cạnh chờ ăn từ đầu tới cuối cũng cười cười, kéo ghế ở bên cạnh bờ cát ra.
Dịch Dao hơi xấu hổ cong cong khóe miệng, ngồi lại gần. Được rồi, lỗ tai cô đã chuẩn bị sẵn, đến đây đi.
"Tôi thích anh ấy, cô thì sao?" Giản Vân Dao nhẹ giọng nói.
Câu này đúng...... là một lời dạo đầu đúng như dự đoán. "Cái này không quan trọng." Cô đáp.
"Không, rất quan trọng. Nếu cô thật sự thích anh ấy, tôi cũng không để ý đến chuyện anh ấy có một hai tình nhân, chuyện này cô không cần lo lắng. Nhưng nếu cô chỉ vì tiền, tôi có thể cho cô gấp đôi." Giản Vân Dao nghiêm túc nói.
"......" Dịch Dao thầm nghĩ. Nói lòng nghi ngờ của cô quá cao cũng được, nói cô lòng tiểu nhân đo bụng quân tử cũng được, người ở dưới mái hiên, cô chỉ hy vọng không có người nào tới tìm cô gây phiền phức. "Tôi chỉ là một món đồ chơi nhất thời của hắn, tôi rất rõ thân phận của chính mình, tiền và tình, tôi đều không có tư cách nghĩ tới."
"Vậy à......" Giản Vân Dao nhẹ nhàng cười.
Rõ ràng mới nhìn qua là một tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục, nhưng trong lòng Dịch Dao vẫn có chút thấp thỏm. Không ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, mấy tin tức phu nhân hào môn "chỉnh" chết mấy cô tình nhân cô cũng nghe không ít, cô, một không cần tình, hai không cần tiền, nhưng cô không muốn chết không rõ ràng, cho nên cô tự tiện mong muốn, hy vọng Giản Vân Dao đừng coi cô như một sự uy hiếp.
Sau bữa tối, thân thích cô đến thăm. Chưa từng có lần nào, kinh nguyệt tới mà cô vui vẻ như vậy, cho nên cô cũng hoàn toàn không hề che giấu được sự vui sướng trong lòng, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt An Kinh Vĩ biến thành màu đen.
Buổi tối đầu tiên còn tốt, An Kinh Vĩ xem TV xem tạp chí, còn cô tận dụng thời gian hoàn thành mấy công việc kiêm nhiệm lúc trước trên mạng, thiết kế một số logo của mấy công ty nhỏ, thiết kế một linh vật cát tường; yêu cầu không cao giá cả cũng vừa phải, mấy năm nay cô cũng thăm dò được một số quy luật, tỷ lệ trúng thầu cũng không tồi.
Trong lúc đó, An Kinh Vĩ cũng đi qua ngắm vài lần, rõ ràng là khịt mũi khinh thường thiết kế của cô... cô cũng không có ý kiến, mặc kệ mèo đen hay là mèo trắng, bắt được chuột chính là con mèo tốt. Làm mấy thiết kế giống như vậy, quan trọng nhất là tiêu chuẩn đánh giá, phù hợp với nhu cầu của khách hàng hay không, chứ không phải là có phù hợp thẩm mỹ hay không.
Dịch Dao đang chú tâm phối hợp màu sắc với thay đổi hình ảnh nên không chú ý tới, người đàn ông ngồi trên sô pha khinh thường thiết kế của cô, lại chăm chú nhìn góc mặt tự tin của cô thật lâu.
Ngày hôm sau, An Kinh Vĩ cởi trần lộ ra dáng người hoàn mỹ xuống biển lướt sóng, vóc dáng khỏe mạnh phập phồng theo cơn sóng, khi hắn bước ra từ trong biển, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười cuồng dã làm lồng ngực người nhìn run lên, Dịch Dao vội vàng né tránh ánh mắt, nhưng người đàn ông đã lập tức đi tới, đưa cho cô một cái vỏ sò sặc sỡ màu cầu vồng.
Tim Dịch Dao đập "bịch bịch", liếc mắt nhìn về phía Giản Vân Dao cách đó không xa, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mỉm cười dịu dàng vô hại.
"Cảm ơn......"
Đêm đó không biết có phải An Kinh Vĩ ăn nhiều hải sản nên bốc hỏa hay không, c/ôn th/ịt cứng rắn cứ cọ vào bụng cô, hôn sâu đến mức cô xụi lơ cả người hắn cũng chưa bắn.
Ngày thứ ba, nửa đêm An Kinh Vĩ bò dậy tắm nước lạnh một lúc lâu, Dịch Dao liền giả bộ ngủ, chỉ sợ hắn thú tính quá độ không quan tâm......
Cũng may không có.
Ngày thứ tư, An Lục Thiên nói muốn làm tiệc rượu, muốn An Kinh Vĩ và Giản Vân Dao trở về, rốt cuộc Dịch Dao cũng thở ra một hơi. Tốt nhất là bọn họ trở về liền kết hôn, sau đó tuần trăng mật đi vòng quanh trái đất, một hai năm nữa hãy quay về, đến lúc đó không chừng An Kinh Vĩ cũng đã quên cô.
"Hay là, Dịch tiểu thư trở về cùng với chúng tôi đi." Trước khi đi, Giản Vân Dao bỗng nhiên dịu dàng nói.
Cái gì?