Quy Tắc Đường Cong - Giang Sơn Đa Tiêu

Chương 44: Cơ hội cuối cùng




Rạng sáng 5 giờ 33 phút.

Từ bệnh viện đến biệt thự ven biển, chỉ có nửa tiếng đi xe mà thôi, màn đêm đen nhánh trống trải rét lạnh bên ngoài cửa xe cũng đã lui dẫn. Con đường, kiến trúc thậm chí chiếc xe, tất cả đều xám xịt, giống như bị mất đi ánh sáng, chỉ là ảnh chụp với hai màu trắng đen.

Dịch Dao quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, một đêm không ngủ, trên mặt người đàn ông đẹp trai bên cạnh cũng không thấy hiện lên sự mệt mỏi một chút nào.

Khuôn mặt với đường cong tinh xảo hoàn mỹ như điêu khắc, chiếc cằm góc cạnh tràn ngập mị lực nam tính, khóe miệng giương lên một góc độ tự nhiên, hàng lông mi dày cong vút, người đàn ông này thật sự không hề lãng phí tiền vốn trời cho một chút nào, lần lượt đem tất cả những nhân vật ảo tưởng của phụ nữ hóa thành một hình ảnh chân thật sống động, lần lượt đổi mới tiêu chuẩn "nam thần" trong lòng phụ nữ.

Có thiên phú, có thực lực, có may mắn, có EQ, cũng chỉ những người tài giỏi chân chính như vậy mới thích hợp với giới giải trí. Rất nhiều ngành nghề, thật sự không thể chỉ dựa vào "nỗ lực" là có thể sống sót.

"Rời khỏi Đàn Hoa, ngày mai đến Nguyên Thái tìm tôi, tôi sẽ chuẩn bị sẵn hợp đồng chờ cô."

Ba năm qua, cô ở bên cạnh Ninh Nguyệt Cầm nhìn rất rõ, Ninh Nguyệt Cầm diễn không kém, cũng rất nỗ lực, thậm chí là tích cực, nhưng nếu không có ai trợ giúp, dựa vào tính cách của Ninh Nguyệt Cầm thật sự không thích hợp với ngành này, huống hồ, Ninh Nguyệt Cầm cũng đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Cô biết Ninh Nguyệt Cầm không có hy vọng gì. Cô biết, cô cũng không cho rằng mình có năng lực xoay chuyển càn khôn sáng tạo ra kỳ tích, nhưng cô chỉ...... muốn thử xem.

Thử, không được, cũng rất bình thường, thành công, cô lời rồi. Dù cho rất ngu ngốc, vậy hãy để cô ngu ngốc trong một năm này đi. Tất cả đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng có nhiều đạo lý lớn lao cũng không thắng nổi một câu —— tôi nghĩ, tôi muốn, tôi tự nguyện, tôi cảm thấy đáng giá.

Tới cửa biệt thự, Dịch Dao xuống xe, "Cảm ơn." Cảm ơn hắn đã ga lăng mà đưa cô trở về.

"Ừm."

Hơn mười giây sau, Dịch Dao đi đến cửa nhà xấu hổ quay đầu lại nhìn Lý Duật bên trong xe.

Lý Duật buồn cười nhìn cô vài giây, xuống xe đi tới giúp cô ấn mật mã mở cửa nhà.

"...... Cảm ơn." Cúi đầu, Dịch Dao đi vào cửa.

Lý Duật dựa vào khung cửa lẳng lặng nhìn. Đường cong từ cẳng chân đến mắt cá chân của cô gái này cực kỳ xinh đẹp, từ phía sau nhìn lại, làm người ta nhịn không được tưởng tượng đến hình ảnh cô banh thẳng cẳng chân nhón mũi chân bị đàn ông xâm nhập từ phía sau.

Cô gái không đổi dép lê, mà lấy một đôi với màu xanh biển trong tủ giày thay vào.

"Anh...... có muốn vào trong không?" Dịch Dao do dự hỏi.

Lý Duật rũ mắt nhìn nhìn đôi chân nhỏ nhắn của Dịch Dao, lướt mắt nhìn mấy đôi vớ trong tủ giày, nghĩ nghĩ, ánh mắt nhìn cái laptop trên bàn trà trong phòng khách.

Hắn có một loại cảm giác rất kỳ quái...... Cô gái này hình như là cố ý cô lập với biệt thự này, giống như là một người khách qua đường cẩn thận, cố gắng đi ngang qua nhưng không muốn để lại chút dấu vết nào.

Còn có biểu cảm của cô khi ở bên ngoài phòng bệnh, quan hệ thân thiết giữa cô và Đàn Minh —— làm hắn hơi nghi ngờ phán đoán lúc trước của mình.

Cô thật sự đang lợi dụng Đàn Minh, để bẫy Đàn Hoa sao? Nếu không phải, nếu cô thật sự giống như cô nói, vì thăm dò tin tức của Đàn Minh mà chịu đựng bị Đàn Hoa làm nhục, vậy quan hệ giữa cô và An Kinh Vĩ nên giải thích như thế nào, phản ứng và biểu cảm của cô khi nghe thấy tin tức về nhân vật trong 《 Nguyệt Chi Âm 》là sao?

A...... Hắn cần gì phải đoán chứ, trực tiếp hỏi là được rồi? Nếu không phải con cá thì sẽ không cắn câu, còn nếu cắn câu, chắc chắn cô không hề vô tội!

"Hay là, cô cùng tôi trở về đi? Còn về vai diễn, cô có yêu cầu gì cũng có thể trực tiếp nói ra, chỉ cần không quá đáng, tôi đều có thể thỏa mãn cô." Lý Duật nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Dịch Dao, giọng nói từ tính mang theo sự tao nhã, dụ hoặc, vừa bá đạo vừa sủng nịch.

Tránh khỏi ánh mắt của Lý Duật, Dịch Dao nhìn hoa văn thanh nhã trên sàn nhà, suy nghĩ. Cô không biết Lý Duật đang hiểu lầm cái gì, nhưng từ khi cô quyết định vì Ninh Nguyệt Cầm mà tìm kiếm vai diễn đến nay, đây là lần đầu tiên cô cách đích đến gần nhất! Thậm chí có thể đây là cơ hội cuối cùng!

Bởi vì chuyện của Đàn Minh, Đàn Hoa chắc chắn sẽ không giúp cô, còn có khả năng sẽ vì cô mà giận chó đánh mèo liên lụy đến Ninh Nguyệt Cầm, hoàn toàn chặt đứt hy vọng được diễn một vai trong《 Nguyệt Chi Âm 》của Ninh Nguyệt Cầm, nhưng nếu cô có thể ký hợp đồng trước khi Đàn Hoa ra tay ngăn cản, vậy ——

Tuy rằng cô gái trước mắt còn chưa trả lời, nhưng tâm tình của Lý Duật cũng đã bình tĩnh lại, không hề nghi ngờ gì nữa. Mặc kệ có nhiều điểm không đúng lắm, nhưng bây giờ đã chứng minh được một điều, quả nhiên cô gái này quan tâm đến vai diễn.

Có lẽ nước mắt và nụ cười của cô đều là thật, nhưng càng chân thật thì càng làm người ta khinh thường hơn! Cô xem Đàn Minh là bạn, nhưng vẫn vì một vai diễn mà tiếp cận Đàn Hoa, lợi dụng lúc Đàn Hoa đang nhất thời xúc động mà thiết kế một cái bẫy! Không từ thủ đoạn đến tận bây giờ?

"Điều kiện là gì? Điều kiện phải trả giá là cái gì?" Rốt cuộc Dịch Dao cũng mở miệng.

Lý Duật cười cười, "Không có gì đặc biệt, chắc là cô có rất nhiều kinh nghiệm, đúng không?"

Đóng cửa phòng lại, Lý Duật cởi giày đi về phía Dịch Dao. Cúi đầu nhìn quần áo thể thao của Đàn Hoa trên người Dịch Dao, ánh mắt Lý Duật u ám khó hiểu, duỗi tay chậm rãi kéo khóa quần áo thể thao xuống, "Tôi muốn thu tiền đặt cọc trước có được không?"

"Bao lâu?"

Lý Duật nhướng mày, "Chắc phải hơn một tiếng."

"......" Dịch Dao cắn răng, "Tôi muốn hỏi anh muốn tôi ở cạnh anh bao lâu?"